Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 75




Hùng ưng đồ này cuối cùng bị vị khách quý lầu trên dùng bảy trăm bảy mươi khối linh thạch lấy về.

Ba vật phẩm trọng điểm đều đã được bán, tu sĩ ở đây đều rất muốn biết, món vật phẩm đấu giá tiếp theo có phải linh vật phụ trợ Trúc cơ hay không. Vẻ mặt mong chờ nhìn Lâm Hoài Cương.

Lâm Hoài Cương dưới ánh nhìn chăm chú của chúng tu sĩ, lấy ra một cái hộp gấm xanh dài một trượng, rộng gần một thước. Bên trong có bốn thanh đoản kiếm thanh quang lập lòe, bốn thanh đoản kiếm đều dài như nhau.

“Một bộ phi kiếm Thanh dương kiếm, mỗi cây đều là hạ phẩm pháp khí dùng Thanh dương linh trúc trăm năm luyện chế thành. Bốn thanh phi kiếm đồng thời xuất ra, uy lực rất lớn. Giá quy định ba trăm khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn năm mươi khối linh thạch.”

“Ba trăm!”

“Ba trăm năm mươi!”

“Bốn trăm!”



Bộ Thanh dương phi kiếm này cuối cùng bị một vị khách quý lầu bốn ra giá một ngàn hai trăm khối linh thạch lấy đi.

Trong một gian phòng lầu bốn, một mỹ nữ trung niên dáng người đầy đặn cầm trên tay một thanh Thanh Dương kiếm, vẻ mặt vui sướng.

Ở cạnh nàng, một gã mày kiếm mắt sáng, mặc áo sam vàng đứng cùng một cô gái váy màu lục, dáng người thướt tha.

Cô gái quần màu lục ngọt ngào cười nói: “Chúc mừng Tam cô, xem ra hội đấu giá này chúng ta tới là đúng rồi. Không nghĩ tới không chỉ có Tử ngọc linh thủy, còn có một bộ phi kiếm. Tiếc là phẩm giai có hơi thấp.”

“Lâm gia thật sự là xa hoa, lấy ra Tử ngọc linh thủy bán đấu giá. Tuy nói là Tử ngọc linh thủy đã pha loãng, nhưng vẫn là có ích đối với Trúc cơ.”

“Hừ, xa hoa? Ngươi cho rằng Lâm gia đơn giản như vậy sao? Trúc cơ linh vật đều nằm trên tay môn phái tu tiên. Gia tộc tu tiên có được Trúc cơ linh vật, sẽ không dễ dàng bán ra. Nếu ta đoán không sai, Lâm gia là có đại sự cần tuyên bố. Lúc này mới dùng Tử ngọc linh thủy làm cho các thế lực tu tiên phụ cận Ninh Châu tới Thiên Hà phường thị.”

Thanh niên áo vàng chẳng hề để ý nói: “Quản làm gì! Chỉ cần chúng ta có thể lấy được một bình Tử ngọc linh thủy là được. Nếu Tần gia chúng ta thêm một vị tu sĩ Trúc cơ, vậy không còn gì tốt hơn.”

Vuốt ve bộ râu, Lâm Hoài Cương lùi lại ba bước, lùi sang một bên.

Cửa phòng lầu hai mở ra, Lâm Ngọc Hinh đi ra, chân ngọc điểm lên sàn, bay lên, vững vàng dừng ở trên đài đá hình tròn.

“Món vật phẩm cuối cùng được bán đấu giá, từ ta lấy ra.”

Lâm Ngọc Hinh nói xong, vỗ bên hông ngọc túi trữ vật. Một đạo thanh quang từ trong đó bay ra, rõ ràng là một hộp gỗ màu xanh.

Trần Hổ hai mắt xẹt qua chút kích động, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Hinh.

Chúng tu sĩ ở đây không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt kích động, ánh mắt như lửa nóng nhìn Lâm Ngọc Hình.

Lâm Ngọc Hinh từ hộp gỗ lấy ra năm bình sứ xanh, cao giọng nói: “Năm bình Tử ngọc linh thủy. Là linh dịch do nhị giai luyện đan sư ở Tử Tiêu môn tự mình điều chế. Đương nhiên, tu sĩ Trúc cơ ở Tử Tiêu môn đều là dùng Tử ngọc linh thủy. Đây là Tử ngọc linh thủy đã pha loãng. Nếu không pha loãng, thì chúng ta không lấy ra đấu giá. Năm bình Tử ngọc linh thủy, tách ra bán đấu giá. Mỗi bình Tử ngọc linh thủy khởi điểm ba trăm khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn một trăm khối linh thạch.”

Nàng ta vừa dứt lời, Trần Hổ liền đứng lên, kích động nói: “Ta ra giá một ngàn khối linh thạch.”

“Một ngàn mốt!”

“Một ngàn hai!”

“Một ngàn ba!”



Thanh âm ra giá không ngừng vang lên bên tai. Ba tháng trước khi hội đấu giá xảy ra, Lâm gia phái người tới khắp nơi tuyên truyền. Không ít gia tộc tu tiên đến tham gia hội đấu giá, còn có một ít tán tu giàu có. Bọn họ đều là vì Trúc cơ linh vật mà đến.

Trần Hổ cắn răn một cái, la lớn: “Ba ngàn.”

Vì muốn mua bình Tử ngọc linh thủy tiếp theo, hắn không tiếc xuất ra hơn phân nữa giá.

“Ba ngàn hai!”

“Ba ngàn ba!”

..

Giá liên tục tăng lên. Không bao lâu, giá liền đạt tới bốn ngàn.

Năm bình Tử ngọc linh thủy cạnh tranh kịch liệt. Vương Minh Chiến cũng mở miệng ra giá, tiếc là cạnh tranh quá kịch liệt. Không thể mua được bình Tử ngọc linh thủy tiếp theo.

Năm bình Tử ngọc linh thủy, giá năm ngàn năm, bốn ngàn bảy, sáu ngàn, năm ngàn hai, sáu ngàn năm lần lượt bị khách quý lầu trên lấy đi, thế lực khác cũng không lấy được. Vật phẩm đấu giá trọng điểm đều bị các vị khách quý lầu trên mua. Các tu sĩ ở đại sảnh chỉ có thể giương mắt nhìn.

Là một gã tán tu, trừ chi phí hằng ngày cùng hao tổn khi giết yêu thú, Trần Hổ tích góp từng tí, được bốn ngàn khối linh thạch. Đây còn là Lữ Nhị Nương và vài tên đồng bọn góp vào. Cho dù là như vậy, hắn vẫn như không thể mua được một bình Tử ngọc linh thủy. Tài lực gia tộc tu tiên, không phải tán tu như Trần Hổ có thể so sánh.

Nhìn bình Tử ngọc linh thủy cuối cùng bị người khác mua mất. Trần Hổ như người mất hồn, ngồi sụp xuống ghế với vẻ mặt chán nản.

Nam nhân sáu mươi tuổi này nhanh chóng tràn đầy tủi thân và uất ức, không nhịn được khóc lớn lên trước mặt mọi người.

Hắn đi sớm về tối, hàng năm liều mạng ở rừng sâu giết yêu thú. Có lúc thiếu chút nữa là chết trong miệng yêu thú, không phải là vì có thể đi xa hơn sao?

Nhưng hôm nay, năm bình Tử ngọc linh thủy, hắn không thể mua được dù chỉ một bình.

Đến sáu mươi tuổi, sẽ khó khăn thăng tiến lên Trúc cơ. Đây là thường thức ở tu tiên giới.

Trần Hổ thực sự không cam lòng, nhưng mà hắn lại không có cách nào thay đổi. Sự thật chính là tàn khốc như vậy, hắn lấy mệnh mà liều, sáu mươi tuổi mới tu luyện đến luyện khí tầng chín. Tân tân khổ khổ tích góp được bốn ngàn khối linh thạch,vẫn là không thể đấu giá được một bình Tử ngọc linh thủy.

Gia tộc tu tiên an an ổn ổn làm ăn, hàng năm đều có một khoảng linh thạch thu nhập vào.

Ở thời khắc này, Trần Hổ có chút oán hận gia tộc tu tiên này. Nếu bọn họ không ào ào lên giá, mình khẳng định có thể mua được một bình Tử ngọc linh thủy.

Một ông lão cao gầy mặc hoàng bào từ một căn phòng ở lầu hai đi ra, thả người bay lên, đứng vững vàng ở đài đá hình tròn.

Hắn nhìn mọi người, chắp tay, cười nói: “Lão phu Lâm Điền Phong, lần hội đấu giá đến đây là chấm dứt. Cảm tạ các vị đã đến tham gia hội đấu giá lần này. Nửa năm sau, Triệu đạo hữu Tử Tiêu môn mời dự song tu đại điển, kết làm song tu đạo lữ. Nếu các vị rảnh, có thể đến Lâm gia chúng ta uống chén rượu mừng, Lâm gia chúng ta mười phần hoan nghênh.”

Đại hội đấu giá cứ như vậy kết thúc, chúng tu sĩ lần lượt rời khỏi.