Khiến Vương Trường Sinh cảm thấy hoang mang là, theo Vương Thanh Sơn nói, Vương Lâm là tu sĩ Trúc Cơ, sao có thể biến thành tu sĩ Kết Đan chứ! Hai tu sĩ Kết Đan đuổi giết Vương Lâm, nghe giọng điệu Vương Lâm, hình như là gặp kẻ thù.
Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, mặc kệ Vương Lâm bị ai đuổi giết, không liên quan tới hắn.
Hắn hóa thành một đạo độn quang màu lam xé gió chạy đi, tốc độ cực nhanh.
Bắc Cương, dãy núi Hỏa Phượng, ngoại hình thân núi giống một con phượng hoàng giương cánh bay cao, bởi vậy được đặt tên.
Dãy núi Hỏa Phượng vốn là sơn môn của Kim Diễm tông một môn phái cỡ trung, Bắc Cương đại phái Cửu U tông nội loạn, sự cân bằng của Bắc Cương bị đánh vỡ, các thế lực lớn công phạt lẫn nhau, tông chủ cùng mấy vị trưởng lão Kim Diễm tông bất ngờ ngã xuống, phó tông chủ dẫn dắt các đệ tử nhập vào Thái Nhất tiên môn, nơi này bây giờ là một chỗ phân đà của Thái Nhất tiên môn.
Trong tòa lầu các màu đỏ nào đó, trên tay Vương Minh Nhân đang cầm một sách sách, cẩn thận đọc.
Hắn vừa mới điều đến Bắc Cương, hoàn toàn không biết gì cả đối với tình huống Bắc Cương, đang tìm đọc điển tịch tông môn thu thập được, tìm hiểu thế lực tu tiên Bắc Cương.
Bắc Cương rất nhiều núi lửa, người tu tiên Bắc Cương đều là tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, thế lực đông đúc, ngư long hỗn tạp, có năm môn phái thực lực tương đối mạnh, Cửu U tông có thể xếp vào hàng ngũ năm cái đứng đầu.
Mấy ngàn năm trước, Cửu U tông từng xuất hiện một vị tu sĩ Hóa Thần U Minh Thượng Nhân, người này quét ngang Bắc Cương không có địch thủ, thiếu chút nữa thống nhất Bắc Cương, tuy Cửu U tông chưa thể nhất thống Bắc Cương, nhưng cũng đặt địa vị Cửu U tông ở Bắc Cương.
Cửu U tông chiếm cứ lượng lớn tài nguyên khoáng sản, cao thủ nhiều như mây, nội tình thâm hậu, Thượng Quan Vi cùng Diệp Vân Đống là nhân tuyển hàng đầu cho tông chủ đời tiếp theo, theo tình báo tin cậy, Diệp Vân Đống lấy bày tiệc đãi khách làm danh nghĩa, ám sát Thượng Quan Vi, nhưng bị Thượng Quan Vi giết ngược lại, Diệp Vân Đống và tâm phúc của hắn chết ngay tại chỗ, Diệp Lâm con trai nhỏ của Diệp Vân Đống không biết tung tích.
Theo tin tức tin cậy, Diệp Lâm không những là tu sĩ Kết Đan, còn là trận pháp sư bậc ba thượng phẩm, càng là đối tượng Cửu U tông trọng điểm bồi dưỡng, Thượng Quan Vi treo giải thưởng hai trăm vạn linh thạch truy bắt Diệp Lâm, ai biết tình huống mà không báo lấy đồng tội luận xử, cá nhân hoặc thế lực cung cấp tiện lợi cho Diệp Lâm, đều là tử địch của Cửu U tông, giết không tha.
Thượng Quan Vi sau khi ngồi lên vị trí tông chủ Cửu U tông, đã thanh tẩy một đám môn nhân, cũng đánh đuổi nhiều tông môn vây công, ngồi vững vị trí tông chủ Cửu U tông.
Một con hạc giấy truyền âm bay vào, Vương Minh Nhân đánh lên một đạo pháp quyết, tiếng một nữ tử chợt vang lên: “Vương sư điệt, đến Hỏa Phượng điện một chuyến, có nhiệm vụ.
”Vương Minh Nhân nhận ra, đây là tiếng của Lãnh Như Mị.
Hắn thu hồi ngọc giản, bước nhanh đi ra ngoài, lấy ra pháp khí phi hành bay lên bầu trời.
Dãy núi Bách Trùng ở chỗ giao giới Ngô quốc cùng Triệu quốc, sinh ra nhiều loại yêu trùng, bởi vậy được đặt tên.
Một đạo độn quang màu lam từ nơi xa bay tới, dừng ở giữa không trung, chính là Vương Trường Sinh.
Hắn vung cổ tay, một đạo hào quang màu vàng từ trong linh thú châu bay ra, chính là Song Đồng Thử.
Nó dùng một viên yêu đan thuộc tính thổ bậc ba trung phẩm, ngủ say vài năm, bây giờ mới thức tỉnh, vẫn là bậc hai thượng phẩm.
Hiển nhiên, tiến vào bậc ba cũng không dễ dàng như vậy.
Song Đồng Thử kêu không ngừng, Vương Trường Sinh biết nó đói bụng, muốn ăn cái gì, linh dược trăm năm trên người hắn đều bị Song Đồng Thử ăn sạch rồi.
“Nơi này khẳng định có linh dược, tự ngươi đi tìm đi! Tìm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu.
”Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, chậm rãi hạ xuống.
Song Đồng Thử từ trên vai Vương Trường Sinh nhảy xuống, lắc lư thân thể mập mạp, nhanh chóng lao vào trong rừng rậm, Vương Trường Sinh theo sát sau đó.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Song Đồng Thử xuất hiện ở bên trong một mảng rừng rậm màu xanh, khi nó đi ngang qua phụ cận đám cỏ dại nào đó, một bóng đen lao ra như tia chớp, cắn về phía Song Đồng Thử.
Song Đồng Thử phản ứng rất nhanh, hầu như là cùng lúc bóng đen xuất hiện, ngoài thân nó sáng lên hào quang màu vàng, một tầng giáp màu vàng thật dày xuất hiện ngoài thân, hai chân dậm một cái, nhảy vút lên, bóng đen vồ hụt.
Song Đồng Thử sau khi hạ xuống đất, thân thể co thành một cục, hóa thành một quả cầu màu vàng, nhanh chóng chạy về bên người Vương Trường Sinh.
Nó giũ bùn đất trên người, nhanh chóng bò đến trên vai Vương Trường Sinh, đôi mắt nhỏ chuyển động không thôi, trong miệng phát ra tiếng kêu chít chít, móng vuốt phải chỉ vào cỏ dại, tựa như đang cáo trạng với Vương Trường Sinh.
Tập kích Song Đồng Thử là một con mãng xà khổng lồ màu vàng bậc hai trung phẩm, không đủ gây sợ hãi.
Vương Trường Sinh búng ngón tay, một đạo hào quang màu vàng bắn ra, lóe lên xuyên thủng đầu mãng xà khổng lồ màu vàng.
Hắn thả ra Phệ Hồn Kim Thiền, cắn nuốt tinh hồn mãng xà khổng lồ màu vàng.
Hắn lột da của mãng xà khổng lồ màu vàng, phân thi thể thành mấy mảnh, cho Song Đồng Thử hai miếng thịt mãng xà lớn.
Song Đồng Thử thuần thục, không qua bao lâu đã ăn hết hai miếng thịt mãng xà lớn, thân thể căng lên, nó tựa như còn chưa hài lòng, đòi Vương Trường Sinh thịt mãng xà.
“Vóc dáng không lớn, ăn khỏe như vậy.
”Vương Trường Sinh cười cười, xoa đầu nó, lấy ra một miếng thịt mãng xà.
Song Đồng Thử đang muốn ăn, cái mũi nó khẽ hít vài cái, tựa như ngửi được mùi gì, trở nên hưng phấn, lao về phía bụi cỏ dại cách đó không xa.
Một con yêu thử màu vàng hình thể nhỏ một chút từ trong bụi cỏ rậm lao ra, sau khi ngoài thân sáng lên hào quang màu vàng, nhập vào lòng đất, Song Đồng Thử chui vào lòng đất theo.
Vương Trường Sinh có chút dở khóc dở cười, ăn no ấm cật, Song Đồng Thử ngửi được mùi yêu thử giống cái, lúc này mới sẽ kích động như vậy.
Nói tới, bạn lữ của Song Đồng Thử cũng không ít, ở Thanh Liên sơn trang đã có nhiều tới tám con, tên này còn chưa hài lòng, ở dã ngoại đụng phải yêu thử giống cái, lập tức muốn lao lên.
Hắn cười cười, bước nhanh đi theo.
Song Đồng Thử độn tốc rất nhanh, nhưng con yêu thử giống cái kia tốc độ cũng không chậm.
.