Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 587: 587: Vương Trường Hào Xui Xẻo 2





Nàng ở rừng rậm nghỉ ngơi chốc lát, sau khi pháp lực khôi phục bảy tám phần, nâng bước đi về phía xa.

Con Song Đồng Thử kia nàng thuần dưỡng đã chết ở trong miệng yêu thú, chỉ có thể đi dạo chung quanh, thử vận may.

Nói tới, nội tình Vương gia quá nông cạn, không có kinh nghiệm thăm dò bí cảnh động phủ, đệ tử môn phái tu tiên, giống như có biện pháp nào tụ tập lại với nhau.

Nếu là có thể hội hợp với ba người bọn Vương Thanh Sơn, tỷ lệ sống sót của nàng sẽ cao hơn, thu hoạch hẳn là sẽ lớn hơn.

Chân ngọn núi cao nào đó, ba nam một nữ đang chiến đấu kịch liệt, một người trong đó chính là Vương Trường Hào.

Trong lòng Vương Trường Hào kêu khổ không ngừng, hắn không ngờ số mình kém như vậy, thế mà gặp ba đệ tử Thất Thải môn, hai Trúc Cơ tầng ba, một Trúc Cơ tầng năm.

Vương Trường Hào bằng vào năm con rối thú bậc hai, miễn cưỡng ngăn cản ba người công kích, mấy món pháp khí linh quang lập lòe đánh ở trên hộ thể linh tráo của Vương Trường Hào, vang lên một đợt tiếng vang trầm như rang lạc.

“Ba vị đạo hữu, vô duyên vô cớ, chúng ta không cần thiết đánh ngươi chết ta sống nhỉ! Tại hạ cũng không sợ các ngươi đâu!”Vương Trường Hào trầm giọng nói, tính dừng tay giảng hòa.

“Đồ vật bên trong di chỉ Kim Dương tông, đều là của tu sĩ Đường quốc chúng ta, nào có phần cho tu sĩ Ngụy quốc các ngươi, gặp phải chúng ta, chỉ có thể trách vận ngươi không tốt.

”Một nam tử trung niên cao cao gầy gầy cười lạnh nói.


Trong lòng Vương Trường Hào trầm xuống, hắn biết tình huống không ổn, hắn lấy ra hai hạt châu màu đen, ném về phía nam tử trung niên, la to: “Ăn hai viên Thiên Lôi Tử của ta.

”“Không ổn, Thiên Lôi Tử! Mau tránh.

”Nam tử trung niên nghe được ba chữ “Thiên Lôi Tử”, sắc mặt biến đổi hẳn, vội vàng lấy ra một tấm khiên màu đỏ, che ở trước người.

“Bốp bốp” hai tiếng vang trầm đục, hạt châu màu đen tan vỡ ra, một mảng lớn khói đặc màu đen từ trong đó trào ra, tràn về phía ba đệ tử Thất Thải môn.

Bọn họ cũng không dám hít vào khói đặc màu đen, sợ có độc, vội vàng thi triển vòng bảo hộ cho mình.

Nhân cơ hội này, Vương Trường Hào lấy ra mấy tấm Đại Hỏa Cầu Phù, hóa thành mấy quả cầu lửa cỡ lớn, đánh về phía ba người.

“Ầm ầm ầm!”Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, lửa hừng hực thiêu đốt.

Hai hơi thở qua đi, ngọn lửa tán loạn biến mất, Vương Trường Hào cũng biến mất.

“Đáng chết, bị đùa giỡn rồi.

”Nam tử trung niên mắng một tiếng, mặt lộ vẻ không cam lòng.

Đúng lúc này, một đợt tiếng rít dồn dập vang lên.

Nam tử trung niên lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng từ trong lòng lấy ra một tấm la bàn đưa tin, đánh lên một đạo pháp quyết, giọng một nam tử chợt vang lên: “Lý Kiền, ngươi ở đâu? Bên cạnh có mấy người?”“Trần sư huynh, ta bên này có ba người.

”“Ta gửi bùa tín hiệu, lập tức hội hợp với ta, truyền thừa của Kim Dương tông mới là thứ quan trọng nhất, việc khác gác lại một bên trước.

”Giọng nam tử khá bình thản, tràn ngập hương vị không cho phép từ chối.

“Vâng, Trần sư huynh.

”Không qua bao lâu, hào quang màu đỏ chói mắt xuất hiện ở chân trời, hóa thành một quả cầu lửa cỡ lớn, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy.

“Đi, hội hợp với Trần sư huynh.

”Nam tử trung niên thả ra một con thuyền bay màu đỏ, chở đồng bạn bay về phía chỗ quả cầu lửa cỡ lớn.

Một màn tương tự xuất hiện ở nhiều nơi, người dẫn đội của các môn phái đều gửi tín hiệu, triệu tập đồng môn.


Ở trong di chỉ Kim Dương tông, số lượng tu sĩ Trúc Cơ càng nhiều, tỷ lệ giữ mạng càng cao, đương nhiên, thu hoạch mỗi người đạt được khẳng định sẽ có giảm bớt.

Đồi đất thấp bé nào đó, Vương Thanh Sơn quan sát bầu trời, trên trời có hình một con mãnh hổ hình thể thật lớn.

Không qua bao lâu, chân trời xuất hiện mấy đạo độn quang, bay về phía chỗ hình ảnh mãnh hổ.

Vương Thanh Sơn biết, đây là người của môn phái tu tiên đang triệu tập đồng môn.

Một môn phái ít nhất hai mươi tu sĩ Trúc Cơ, hắn cũng không muốn chạm trán những người này.

Dưới chân hắn sáng lên một mảng hào quang màu xanh, hóa thành một cơn gió, chạy đi về hướng trái ngược.

Cánh rừng rậm nào đó, Vương Trường Hào sắc mặt tái nhợt, hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng đi qua ở trong rừng rậm.

Ở phía sau hắn mấy trăm trượng, hơn trăm con sói yêu màu xanh đuổi theo không bỏ.

Vương Trường Hào tức giận muốn mắng chửi người, số hắn không tốt, vừa sử dụng Hỏa Độn Phù tránh được một kiếp, kết quả đụng phải một đàn sói yêu, chỉ riêng sói yêu bậc hai, đã có nhiều tới năm con.

“Ngao!”Lang Vương phát ra một tiếng tru, há mồm phun ra một lưỡi đao gió cỡ lớn, hướng thẳng đến Vương Trường Hào.

Cùng lúc đó, sói yêu màu xanh khác nhao nhao noi theo, phun ra đao gió màu xanh công kích Vương Trường Hào.

Nghe được tiếng xé gió vang “xẹt xẹt” bên tai, trong lòng Vương Trường Hào thầm kêu không ổn, vội vàng ném ra phía sau mấy tấm Thổ Tường Phù, hóa thành mấy bức tường đất màu vàng cao hơn mười trượng, chắn ở sau người.

Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, mấy bức tường đất màu vàng bị đánh vỡ nát.


Nhân cơ hội này, Vương Trường Hào bóp nát một tấm Hỏa Độn Phù còn sót lại trên người, hóa thành các đốm lửa biến mất.

Ngay sau đó, trên đồng bằng nào đó có chút hoang vắng chợt sáng lên một ánh lửa, ánh lửa tan đi, hiện ra bóng người Vương Trường Hào.

Vương Trường Hào còn chưa kịp thở phào một hơi, ánh mắt đảo qua hoàn cảnh chung quanh, tức đến mức chửi má nó.

Ở xung quanh hắn, hai đám người đang đấu pháp chém giết, nhìn từ trang phục, là đệ tử Phong Hỏa tông cùng Bách Thú tông.

Ba nam hai nữ, Phong Hỏa tông ba người, Bách Thú tông hai người, Tô Nhất Hàng cũng ở trong.

Mặt đất phụ cận có mấy thi thể nằm đó, có thi thể cháy đen, có thi thể chỉ còn lại có tay chân, trên mặt đất có mấy chục cái hố to bốc ra hơi nóng.

Ở trên bầu trời, một con chim khổng lồ màu đỏ hai cánh dang ra lớn hai trượng kịch liệt chiến đấu với một con mãng xà khổng lồ màu bạc hình thể thô to, sóng khí cuồn cuộn, tiếng nổ không dứt.

Mấy món pháp khí linh quang lập lòe va chạm trên bầu trời, phát ra tiếng kim loại va chạm “keng keng”.

Ba đệ tử Phong Hỏa tông, hai nam một nữ, tu vi cao nhất là một thanh niên áo đỏ hơn hai mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, dáng người tráng kiện, Trúc Cơ tầng tám.

.