Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 515: 515: Đối Sách 2





“Chuyện này cũng trôi qua năm năm rồi, nếu là xảy ra chuyện, cũng không ở sớm tối, chuyện này nên nói cho Minh Nhân thúc, tránh cho liên lụy Minh Nhân thúc.


Với lại, trừ Minh Nhân thúc, chúng ta còn có thể hướng ai xin giúp đỡ? Quảng tiền bối? Tổ phụ? Bọn họ sẽ cho chàng mượn linh thạch đấu giá mua linh vật phụ trợ Kết Đan? Căn bản không có khả năng.”Vương Trường Sinh cười khổ một tiếng, Uông Như Yên nói không sai, đến lúc này rồi, người ngoài đều không đáng tin cậy, chỉ có thân tộc của mình mới có thể tin.Có lẽ Vương Minh Nhân có biện pháp nào thì sao!“Nhị thập nhất thúc chàng tính an trí như thế nào? Thúc ấy phải mau chóng rời khỏi gia tộc.”“Ta từng hỏi Thanh Khải, đám người Thanh Sơn mấy năm nay ở Ngô quốc núi Thiên Tuyền săn giết yêu thú, dãy núi Thiên Tuyền tài nguyên yêu thú phong phú, để nhị thập nhất thúc đi vào trong đó trốn một chút đi! Thứ nhất, Ngô quốc cách gia tộc khá xa; Thứ hai, dãy núi Thiên Tuyền tài nguyên tu tiên phong phú, Minh Giang thúc tới đó, sẽ không chậm trễ tu hành.

Đúng rồi, Thanh Viễn giúp chúng ta chiếu cố Bình An, vất vả nó rồi, nhà ai có nữ tử vừa độ tuổi? Tốt nhất là con em gia tộc tu tiên.”“Ta đã nghĩ xong rồi, Phương gia, Phương gia hàng năm bán cho chúng ta lượng lớn linh đậu, hai nhà chúng ta thông gia, có thể tăng mạnh hợp tác, chúng ta tự mình đi Phương gia cầu hôn đi! Thứ nhất, tiết kiệm một ít thời gian, có thể mau chóng tới Thái Nhất tiên môn; Thứ hai, chúng ta tự mình làm mai mối cho Thanh Viễn, hắn ngày sau sẽ càng thêm dụng tâm chiếu cố Bình An.”Vương Trường Sinh cảm thấy Uông Như Yên nói rất có đạo lý, đáp ứng: “Không có vấn đề, chúng ta ngày mai mang theo Thanh Viễn, đi Phương gia một chuyến.”Tối hôm đó, người một nhà Vương Trường Sinh cùng nhau dùng bữa tối.Con cháu đầy sảnh đường, vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng Vương Trường Sinh vừa nghĩ đến Vương Minh Giang cướp giết đệ tử Thái Nhất tiên môn, hắn liền không vui nổi.Ngày hôm sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mang theo Vương Thanh Viễn đi Phương gia cầu hôn.Phương Tử Hư đã sớm muốn thông gia với Vương gia, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tự mình tới nhà cầu hôn, đã đủ nể mặt Phương gia.Vương Thanh Viễn đã hơn năm mươi tuổi, chưởng quản tài vật Vương gia, có thể nói là quyền cao chức trọng, Phương gia tự nhiên sẽ không từ chối, Phương Tử Hư gả cháu gái hắn Phương Tư Tình cho Vương Thanh Viễn.Phương Tư Tình năm nay hai mươi tuổi, tam linh căn, có vài phần tư sắc, không hiểu tài nghệ tu tiên nào, dùng để thông gia là thích hợp nhất.Ba tháng sau, Vương Thanh Viễn cưới Phương Tư Tình về rầm rộ, cực kỳ náo nhiệt.Sau khi Vương Thanh Viễn thành thân, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên liền đi Thái Nhất tiên môn, Vương Minh Giang thì tới Ngô quốc tránh đầu sóng ngọn gió.Thái Nhất tiên môn, sân nhà yên tĩnh nào đó.Vương Minh Nhân cùng một nữ tử áo trắng mi thanh mục tú, làn da trắng như tuyết ngồi ở trong đình đá, uống trà nói chuyện phiếm.Vương Minh Nhân vẫn như cũ là Trúc Cơ tầng bốn, nhưng trình độ luyện khí đã đề cao không ít.“Ngoại tổ phụ, ngài tìm cháu đến có chuyện gì?”Nữ tử áo trắng cười ngọt ngào, hỏi.Vương Minh Nhân nhíu mày, nói: “Không phải đã nói với ngươi sao? Nơi này là tông môn, phải gọi Vương sư huynh.”Nữ tử áo trắng là con gái duy nhất của Vương Trường Tuyết, Tô Băng Băng, nàng đã Trúc Cơ, Trúc Cơ tầng một, băng linh căn không phải tư chất đặc biệt tốt, coi như là tư chất không tệ, nàng thuận lợi bái ở môn hạ một vị nữ tu sĩ Kết Đan.“Nơi này lại không có người ngoài, sợ cái gì.”Tô Băng Băng cười hì hì, lơ đễnh nói.“Mặc kệ nói như thế nào, ngươi vẫn xưng hô ta là Vương sư huynh tương đối tốt hơn, ngươi biết ta là ngoại tổ phụ của ngươi là được rồi.”Vương Minh Nhân nhíu mày khiển trách, lấy ra một cái hộp gấm màu trắng, mở ra nhìn, bên trong có ba thanh phi kiếm màu trắng dài hai thước, trên chuôi phi kiếm điêu khắc hình vẽ tinh xảo đẹp đẽ, trên thân kiếm có khắc hai chữ Kiền Băng.“Bộ pháp khí, Kiền Băng Kiếm, lấy tu vi Trúc Cơ tầng một của ngươi, sử dụng bộ phi kiếm này vẫn là không có vấn đề, đây là món quà tặng cho ngươi, chúc mừng ngươi Trúc Cơ, ngươi phải chăm chỉ tu luyện, đừng lơi lỏng.”“Cảm ơn ngoại tổ...!Vương sư huynh.”Tô Băng Băng lộ ra nét mặt vui mừng, cười ngọt ngào, cảm ơn một câu.Đúng lúc này, một lá bùa truyền âm bay vào, Vương Minh Nhân bóp nát lá bùa truyền âm, một giọng nam tử chợt vang lên: “Vương sư huynh, ta là Trần Nhân của Nghênh Khách điện, thân tộc của ngươi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đến thăm người thân, phiền ngươi mở cửa.”“Trường Sinh và Như Yên đến rồi? Đi, Tô sư muội, cùng ngươi đi gặp cậu cùng mợ ngươi một lần.”Vương Minh Nhân sải bước đi ra phía ngoài, Tô Băng Băng theo sát sau đó.Nghênh Khách điện, gian mật thất nào đó, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở bên cạnh bàn trà, hai người đều không có tâm tư uống trà, lẳng lặng chờ đợi Vương Minh Nhân đến.Một lát sau, một đợt tiếng bước chân dồn dập vang lên, một nữ tử áo trắng mi thanh mục tú đi đến.Nữ tử áo trắng cười ngọt ngào, nói: “Cậu, mợ, đã lâu không gặp.”“Băng Băng, cháu Trúc Cơ rồi? Đứa nhỏ ngoan, nhanh đến chỗ mợ.”Uông Như Yên vẫy vẫy tay, cười mỉm.Tô Băng Băng ngoan ngoãn đi đến bên người Uông Như Yên, Vương Trường Sinh cười nói: “Mười mấy năm không gặp, Băng Băng càng ngày càng đẹp rồi, cũng không biết sẽ hời cho thằng nhóc thối nào.


Mẹ cháu nếu biết cháu đã Trúc Cơ, khẳng định rất vui vẻ.”Nghe xong Vương Trường Sinh ca ngợi, má Tô Băng Băng dâng lên một mảng đỏ ửng, cười nói: “Vẫn là cậu biết khen người, mẹ cháu nếu nhìn thấy cháu, khẳng định phải nói cháu.


Nói tới, cháu rất lâu không gặp được mẫu thân rồi, cậu, cữu mợ, mẹ cháu còn khỏe không? Cha cháu cùng Quảng sư công thì sao!”“Lúc biểu ca của cháu thành thân, cha mẹ cháu từng trở về, bọn họ đều rất khỏe, về phần sư phụ, ta không rõ, ta cũng rất lâu chưa nhìn thấy lão nhân gia rồi.”Vương Trường Sinh nói theo sự thật.Lúc này, Vương Minh Nhân đi đến, trên mặt treo đầy nụ cười.“Trường Sinh, Như Yên, đã lâu không gặp, Trường Sinh, cháu cũng tu luyện đến Trúc Cơ tầng chín rồi, chúc mừng nha!”Vương Trường Sinh cũng không che giấu tu vi của mình, Vương Minh Nhân có thể nhìn ra tu vi của Vương Trường Sinh.Trên mặt Vương Trường Sinh nặn ra một nụ cười, nói: “Minh Nhân thúc, lần trước từ biệt, gần ba mươi năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”.