Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 36




Vương Minh Đống năm nay ba mươi tuổi, luyện khí tầng sáu, thích đi khắp nơi du lịch, kiến thức rộng rãi.

Vương Minh Xán năm nay hai mươi bảy tuổi, luyện khí tầng sáu, có thể xử lý một ít nguyên liệu đơn giản, ví như tinh luyện khoáng thạch, chế tác bùa.

Vương Trường Hoán năm nay hai mươi hai tuổi, là con trai độc nhất của Lục thúc. Đã ra ngoài làm việc, thường xuyên đi theo tộc lão hộ tống hàng hoá.

“Trường Sinh, ngươi trở về khi nào? Không phải ngươi bị cha ngươi điều đến huyện Bình An làm Thiên sư sao? Chẳng lẽ ngươi chính là người thứ năm được đề cử?”

Vương Minh Mai gật đầu, tò mò hỏi.

Nghe cách nói của nàng, tựa như không biết Vương Trường Sinh được trúng tuyển.

“Vâng, ba ngày trước phụ thân điều con trở về, nói là để cho con chuyên tâm học tập thuật luyện khí.”

“Chúng ta vừa rồi còn đang đoán người thứ năm là ai. Không nghĩ tới là ngươi, cũng đúng, từ lúc ngươi còn rất nhỏ, Tam tẩu đã buộc ngươi phải học tri thức luyện khí rồi. Ngươi trúng tuyển cũng là đương nhiên.”

Vương Minh Đống nở nụ cười nói.

“Hiện tại tình huống trong tộc không quá tốt. Sao lại đột nhiên muốn bồi dưỡng Luyện khí sư? Hơn nữa, còn muốn bồi dưỡng những năm người, đây là muốn hao phí bao nhiêu tài nguyên tu luyện?”

Vương Minh Xán nhíu mày nói, ánh mắt lộ ra vài phần nghi hoặc.

“Ta tin tưởng Tam ca sẽ không làm việc mà không có mục đích. Hắn làm như vậy, ắt có lý do của hắn.”

Vương Minh Mai không cho là đúng.

“Lời của Lão Ngũ nói không sai.”

Một thanh âm trung khí mười phần vang lên.

Vừa dứt lời, một ông lão mặc áo bào đỏ, nhìn có vẻ hơn sáu mươi tuổi, từ trong phòng đi ra.

Ông lão áo bào đỏ râu tóc bạc trắng, dưới cằm mọc một chòm dâu dê, sắc mặt hồng nhuận, tay phải nhẹ nhàng.

“Thất thúc, sao lại là ngài?”

Vương Minh Mai có chút kinh ngạc nói.

Ông lão áo đỏ tên là Vương Diệu Tích, năm nay sáu mươi hai tuổi, ở bối tự Diệu đứng hàng thứ bảy. Lúc trẻ được gia tộc bồi dưỡng làm Luyện khí sư, đáng tiếc là, hao phí lượng lớn nguyên liệu luyện khí, vẫn không thể luyện chế ra được linh khí. Có thể luyện chế ra hạ phẩm linh khí, nhưng xác xuất thành công rất thấp. Tài chính gia tộc lại khó khăn, nên không có tiếp tục đầu nhập tài nguyên.

Mấy chục năm trôi qua,Vương Diệu Tích cũng đã trở thành một lão đầu hơn năm mươi tuổi rồi. Vốn dĩ đây đã là thời điểm ngậm kẹo đùa cháu. Không ngờ đến được gia tộc uỷ thác trọng trách, dạy hậu bối, tranh thủ bồi dưỡng Luyện khí sư của gia tộc. Mượn điều này khôi phục vinh quang tổ tiên.

Vương Diệu Tích buồn vui lẫn lộn. Buồn là, bản thân năm đó hao phí lượng lớn tài nguyên của gia tộc, lại không thể trở thành Luyện khí sư, lãng phí lượng lớn linh thạch. Vui là, gia tộc vẫn tín nhiệm hắn, giao cho hắn trọng trách dạy hậu bối.

Từ thời điểm nhận được nhiệm vụ này, hắn hưng phấn ngủ không yên. Đem toàn bộ những ghi chép tâm đắc về luyện khí mà trước kia học được ra, lật xem từng trang. Để thời điểm dạy hậu bối, có thể tránh cho bọn họ bớt đi một ít đường vòng, tiết kiệm một ít linh thạch.

Gia tộc nhất định phải bồi dưỡng ra Luyện khí sư, khôi phục vinh quang tổ tiên. Đây là nhận thức chung của toàn bộ Vương gia tộc lão.

“Các ngươi là người được gia tộc sàng lọc từ phần đông tộc nhân. Mục đích chỉ có một, đem các ngươi bồi dưỡng thành Luyện khí sư.”

Ánh mắt Vương Diệu Tích đảo qua năm người Vương Trường Sinh, nghiêm nghị nói.

Vương Minh Mai nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Thất thúc. Bồi dưỡng một Luyện khí sư hao phí không phải một lượng nhỏ linh thạch. Lấy tình trạng gia tộc hiện tại, có thể một lúc bồi dưỡng năm Luyện khí sư sao? Là ta nghe nhầm, hay ngài nói sai?”

“Ta cũng không nói gì sai, các ngươi cũng không có nghe nhầm. Là gia tộc muốn bồi dưỡng Luyện khí sư, nhưng không phải năm, mà là từ các ngươi, chọn ra hai người có thiên phú, sau đó mới đặc biệt bồi dưỡng. Từ hôm nay trở đi, các ngươi ở lại đây, theo ta học tập tri thức luyện khí. Giờ Mẹo mỗi ngày bắt đầu giảng bài, giờ Hợi kết thúc. Ta sẽ mang tất cả những gì ta học được truyền dạy cho các ngươi. Cơm canh sẽ có người cung ứng. Các ngươi nhớ kỹ, hao phí mỗi một khối linh thạch mà các ngươi học tập luyện khí, đều là mồ hôi nước mắt của tộc nhân khác. Các ngươi nên trân trọng cơ hội lần này. Gia tộc đối với năm người các ngươi có kỳ vọng rất lớn.”

Nghe xong lời này, năm người Vương Trường Sinh sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Vương Minh Mai hơi do dự, rồi hỏi: “Thất thúc. Ngài còn không trả lời ta. Gia tộc lấy đâu có nhiều linh thạch như vậy?”

“Trường Sinh tình cờ phát hiện một mỏ huyền kim khoáng thạch ở trấn Thanh Thạch huyện Bình An,. Chúng ta lúc này mới có đủ tài lực để bồi dưỡng Luyện Khí Sư. Chuyện này là cơ mật gia tộc, không thể truyền ngoài. Được rồi, không nên nhiều lời. Các ngươi theo ta vào, ta bắt đầu giảng bài cho các ngươi.”

Vương Diệu Tích nói xong, xoay người đi vào phòng. Năm người Vương Minh Mai vội vàng đi theo.

Đại sảnh bố trí sáu bàn gỗ cùng sáu ghế. Trên mỗi bàn gỗ đều có một quyển sách mới tinh màu lam.

Vương Diệu Tích đi đến trước cái bàn gỗ gần nhất, ngồi xuống, cũng để cho năm người Vương Trường Sinh ngồi xuống.

“Đây là tâm đắc luyện khí và tri thức luyện khí mà ta đã thâu đêm chỉnh lý lại. Nhờ người chép ra mấy bản. Mở ra trang đầu tiên, luyện khí cùng luyện đan cũng không khác nhau lắm. Đều cần tư liệu luyện khí tranh ảnh, đều là bỏ các loại nguyên liệu vào bên trong bếp lò. Khác nhau là luyện đan quan trọng nhất là giai đoạn ngưng đan, luyện khí quan trọng nhất là giai đoạn khắc linh văn. Linh văn có…”

Vương Diệu Tích giảng vô cùng chân thật. Nói xong một nội dung, sẽ cho năm người Vương Minh Mai đặt câu hỏi, tiếp đó giải đáp nghi hoặc của họ. Sau đó mới bắt đầu giảng dạy nội dung kế tiếp.

Năm người Vương Trường Sinh chăm chú lắng nghe. Bọn họ đều trân trọng cơ hội hiếm có này.

Đầu tiên Vương Diệu Tích giảng giải cho bọn họ một chút nguyên lý luyện khí cơ bản, sau đó mới giới thiệu tri thức luyện khí. Làm cho bọn họ học thuộc lòng luyện khí tri thức.

Hai tháng trôi qua, năm người Vương Trường Sinh chưa bao giờ rời khỏi viện. Cũng không có người quấy rầy, cơm canh đều có người đưa đến.

Bọn họ ban ngày học tập kiến thức luyện khí, buổi tối tu luyện. Từng ngày qua thực sự phong phú.

Trải qua hai tháng học tập, năm người Vương Trường Sinh đối với luyện khí đã có hiểu biết nhất định, kiến thức luyện khí trụ cột căn bản thuộc làu làu.

Giờ Tý, đêm dài yên tĩnh.

Thư phòng Vương Minh Viễn đang cùng Vương Diệu Tích nói gì đấy.

“Minh Viễn, đã lâu như vậy, Minh Trí còn chưa trở về sao? Hai tháng nay, ta đều dạy lý luận tri thức, cần bắt đầu thực hành luyện khí. Lý luận vững chắc, thực hành không qua cũng không được a! Bọn họ đã thuộc làu làu kiến thức luyện khí rồi. Ta muốn dạy bọn họ luyện khí.”

Vương Diệu Tích nhíu chặt mày, thúc giục nói.