Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 29




Thời gian một buổi tối trôi qua rất nhanh.

Buổi sáng ngày hôm sau, sắc trời vừa sáng, Liễu Thanh Nhi đã gõ cửa phòng Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh tỉnh dậy mở cửa, Liễu Thanh Nhi đặt điểm tâm xuống.

Một chén cháo hạt sen, năm khối thanh liên cao, hương thơm ngát mũi, vừa ngửi đã thèm.

“Sinh Nhi, đây là cháo hạt sen và thanh liên cao mà con thích nhất, nhân lúc còn nóng, mau ăn đi!” Liễu Thanh Nhi mỉm cười nhìn Vương Trường Sinh, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

“Mẹ, nói với người nhiều lần rồi. Điểm tâm con có thể tự mình đi phòng bếp lấy, người không cần bưng lại đây cho con đâu.”

Liễu Thanh Nhi mỉm cười nói: “Phòng bếp cách nơi này cũng không xa, chỉ đi có vài bước thôi, con mau ăn đi! Nguội là ăn không ngon đâu. Đúng rồi, ăn xong điểm tâm thì tới thư phòng, cha con có việc tìm. Ta còn phải đi hái Linh tang diệp. Năm nay Linh tang thụ đặc biệt tươi tốt, ta cùng với các bá mẫu của con đi Linh tang viên hái Linh tang diệp, nhắm chừng đến tối mới trở lại. Trong bếp vẫn còn một ít bánh bao, nếu con đói bụng thì mang bánh bao hâm nóng, ăn đỡ. Buổi tối ta lại sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”

“Con biết rồi, nguời bận việc của mình đi!” Vương Trường Sinh cất lời đáp ứng.

‘Đúng rồi, nhớ học thuộc lòng nội dung “Luyện khí đại cương”, buổi tối ta sẽ kiểm tra, không cho phép lười biếng. Nếu không ta sẽ không tha cho con.” Liễu Thanh Nhi dặn dò xong thì rời khỏi.

Ăn xong điểm tâm, Vương Trường Sinh đi tới thư phòng.

Vương Minh Viễn một bên ăn bánh bao, một bên lật xem sách, mười phần bận rộn.

“Cha, nghe mẹ nói người có việc tìm con?” Vương Trường Sinh cẩn thận hỏi.

Vương Minh Viễn ăn hết bánh bao, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Trường Sinh, cất lời: “Nghe Thất đệ nói con phát hiện được một linh mạch. Nơi này không có người ngoài, con nói thật cho ta biết con phát hiện lúc nào?”

“Ba năm trước đây, vô tình phát hiện được, nhưng đoạn linh mạch đó quá nhỏ, chỉ có hai trượng, linh khí lại mỏng. Cung cấp cho một người tu luyện còn có chút miễn cưỡng, nên con mới không báo lên.” Vương Trường Sinh nhẹ giọng trả lời, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.

“Nếu ba năm trước đã phát hiện, vì sao không lập tức báo lên? Con thân là Thiên sư huyện Bình An. Huyện Bình An có linh mạch ngươi vốn là phải lập tức báo cáo. Nói nhẹ, con đây là bỏ bê nhiệm vụ. Nói nặng, con đây là tham ô. Chỉ lo tư lợi bản thân, không nhìn tới lợi ích của gia tộc.” Vương Minh Viễn sắc mặt ngưng trọng, không chút khách khí khiển trách.

Vương Trường Sinh thần sắc khẩn trương, thở cũng không dám thở, cúi gằm đầu.

Vương Minh Viễn nhìn bộ dáng của Vương Trường Sinh, tức giận không có chỗ trút, trầm giọng: “Ta là đang nói chuyện với con! Con cúi đầu để làm gì? Ngầng đầu lên, việc này con biết sai chưa?”

“Con đã biết sai.” Vương Trường Sinh ngẩng đầu, thành thật trả lời, trong lòng có chút hối hận vì nói sự thật.

“Biết sai phải sửa, không gì lớn bằng thiện tâm. Xem ở chỗ con chủ động thẳng thắn, lần này cho qua. Nhưng loại sự tình này, tuyệt đối không cho phép có lầm thứ hai. Nếu không ta nhất định sẽ chấp hành gia pháp, xử phạt mức cao nhất, con hiểu chưa?” Vương Minh Viễn nghiêm nghị nói.

“Con đã hiểu.”

Vương Trường Sinh có chút bất ngờ với lời nói của phụ thân. Dựa theo hiểu biết của hắn về cha mình, loại sự tình này, phụ thân nhất định sẽ dựa theo gia quy mà phạt hắn.

Vương Minh Viễn nghe được Vương Trường Sinh trả lời, sắc mặt hoãn lại, nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Lần này con phát hiện mỏ huyền kim khoáng thạch đã lập được đại công. Gia tộc sẽ trọng thưởng cho con. Nhưng hiện tại mỏ huyền kim khoáng thạch là cơ mật hạng nhất của Vương gia chúng ta. Con tuyệt đối không được tiết lộ cho người ngoài. Cũng không còn chuyện gì nữa, con trở về huyện Bình An đi! Có việc thì dùng bồ câu đưa tin.”

“Vâng, con cáo lui.” Vương Trường Sinh lên tiếng đáp ứng, liền muốn xoay người rời khỏi.

‘Đợi một chút.” Vương Minh Viễn gọi Vương Trường Sinh lại, hắn đứng dậy đi về phía Vương Trường Sinh.

Hắn từ túi trữ vật lấy ra một túi gạo màu trắng, đưa cho Vương Trường Sinh, nói: “Đây là hai cân nhất giai thượng phẩm Ngọc thuỷ linh mễ. Là ta nhờ Đại bá phụ của con từ phường thị khác mua về. Sẽ có ích đối với tu luyện của con, con mang theo đi! Huyện Bình An linh khí mỏng, nhưng đừng chậm trễ tu luyện, biết chưa?”

Tiếp nhận túi gạo, một trận ấm áp lan toả mãnh liệt trong lòng Vương Trường Sinh, hắn gật đầu: “Con rõ rồi, về sau nếu có phát hiện cái gì, con sẽ lập tức hồi báo.”

“Hiểu được là tốt rồi, mỗi người đều có tư tâm. Nhưng Vương gia chúng ta có thể sừng sững mấy trăm năm không đổ. Trừ bỏ có tu sĩ Trúc Cơ toạ trấn ra, còn là vì tộc nhân đoàn kết một lòng. Nếu mỗi một tộc nhân đều chỉ lo cho bản thân mình, không nhìn đến lợi ích chung của gia tộc, Vương gia chúng ta đã sớm diệt vong.” Vương Minh Viễn lời nói thấm thía răn dạy.

“Lời cha dạy, con ghi nhớ trong lòng.” Vương Trường Sinh nghiêm mặt nói.

Vương Minh Viễn hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Vương Trường Sinh: “Con hiểu được là tốt nhất. Nhớ kỹ, con họ Vương. Hỗ trợ cho cha, đừng cho cha thêm phiền phức. Đi đường cẩn thận, phòng bếp còn có một ít bánh bao, con mang theo trên đường mà ăn. Về phần mẹ con, ta sẽ nói cùng nàng.”

Vương Trường Sinh đáp ứng, xoay người rời khỏi.

Hắn mang theo lương khô và y phục mới mà mẫu thân làm cho hắn, hướng phía dưới núi mà đi.

Lúc này, sắc trời đã muốn sáng, tộc nhân lục tục ra khỏi chỗ ở, bắt dầu bận rộn với công việc của mình.

Nhìn thấy Vương Trường Sinh, tộc nhân đều cùng hắn chào hỏi, Vương Trường Sinh cũng luôn cười đáp lại.

Thời điểm Vương Trường Sinh đi đến dưới chân núi Thanh Liên, một đám mây trắng từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt hắn.

Trên đám mây trắng là một nam thanh niên mặt tròn hơn hai mươi tuổi, nhìn có vẻ hàm hậu. Trên mặt bóng dầu, mỡ ở phần eo mập mạp xếp một tầng lại một tầng, hai mắt híp thành một cái khe hở hẹp.

“Ô, Cửu đệ, ngươi trở lại khi nào vậy?” Thanh niên mặt tròn nhìn thấy Vương Trường Sinh, vui vẻ bắt chuyện.

Vương Trường Sinh mỉm cười nói: “Ta tối hôm qua phụng mệnh trở về. Hiện tại đang định quay về huyện Bình An. Tam ca, ngươi hôm nay không có việc gì cần làm sao?

Nam thanh niên mặt tròn gọi là Vương Trường Tinh, là con trai của Tứ thúc, ở bối tự Trường đứng hàng thứ ba.

Vương Trường Tinh là ngũ linh căn, năm nay hai mươi hai, so với Vương Trường Ca lớn hơn hai tháng.

Hắn tư chất tu luyện không tốt, tu luyện nhiều năm đến nay chỉ là luyện khí tầng ba, sớm đã ra ngoài làm việc.

Vương Trường Tinh sau khi kiểm tra do lường linh căn, không cam nguyện nhận mệnh. Khắc khổ tu luyện, nhưng hiệu quả không lớn.

Tộc nhân cùng thế hệ có linh vật phù trợ, muời tuổi thế nào cũng sẽ tu luyện đến luyện khí tầng hai. Vương Trường Tinh vẫn như cũ dừng ở luyện khí tầng một.