“Mẹ, chỉ cần là xuất lực vì gia tộc, ở nơi nào làm việc đều giống nhau. Vẫn không nên làm khó cha.”
“Cái này có gì khó? Cha con là gia chủ, nên xử lý công bằng. Sao lại cứ nhất quyết bắt con mình làm những việc khổ nhọc. Chuyện tốt thì đẩy cho người khác. Nào có loại sự tình này. Đúng rồi, ta đưa cho con “Luyện khí đại cương”, con có xem chưa?
Vương Trường Sinh chột dạ, ấp a ấp úng: “Xem qua một ít, nhưng nội dung phức tạp, con xem không hiểu.”
Ba năm trước, thời điểm Vương Trường Sinh rời khỏi Thanh Liên sơn, Liễu Thanh Nhi tặng cho hắn một quyển “Luyện khí đại cương”, dặn dò Vương Trường Sinh phải học thuộc lòng nội dung.
“Luyện khí đại cương” là một quyển trong bộ sách luyện khí. Giới thiệu mấy trăm loại nguyên liệu luyện khí nhất giai cùng với tri thức luyện khí trụ cột.
Vương Trường Sinh lúc đầu còn xem một đoạn thời gian. Nhưng thời gian sau, hắn để quyển sách phủ bụi ở trong túi trữ đồ, không có lật xem.
Hắn ngay cả duy trì tốc độ tu luyện cũng đã là một vấn đề. Một khối linh thạch hận không thể biến thành hai, nào có dư thừa linh thạch để học luyện khí.
Vương gia lúc đầu lập tộc, có một vị nhất giai thượng phẩm Luyện khí sư. Có thể luyện chế mấy chục loại nhất giai linh khí. Nhưng sau này gia tộc càng phát triển lại càng lao đao, lấy không ra linh thạch để bồi dưỡng Luyện khí sư.
Vương Minh Viễn không phải không nghĩ tới bồi dưỡng Luyện khí sư, nhưng chi phí bồi dưỡng Luyện khí sư quá lớn. Nguyên liệu luyện khí nhất giai không phải quá đắt, nhưng để bồi dưỡng một Luyện khí sư lại cần trăm ngàn lần luyện tập luyện khí. Nếu là vận khí không tốt, hao phí mấy ngàn khối linh thạch, luyện khí học đồ cũng không nhất định có thể luyện chế ra một món linh khí hạ phẩm.
Đây cũng là hiện trạng sinh tồn của tiểu gia tộc tu tiên. Tu tiên giới có bốn chức nghiệp nổi tiếng, Chế phù sư, Luyện khí sư, Luyện đan sư cùng Trận pháp sư. Đệ tử của tu tiên tiểu gia tộc có thể biết chế phù đã tính là không tồi rồi. Đại đa số tiểu gia tộc tu tiên kiếm sống dựa vào buôn bán linh cốc và nguyên vật liệu. Miễn cưỡng duy trì gia tộc.
Trừ bỏ Vương gia, quận Trường Bình còn có hai gia tộc tu tiên khác là Hoàng gia và Trần gia. Thực lực mạnh nhất là Trần gia, mở một Linh phù đường, chuyên bán nhất giai linh phù. Chuyện làm ăn khá tốt, làm cho Vương gia và Hoàng gia đỏ mắt nhìn vào.
Hoàng gia mười năm trước phát hiện một mỏ huyền thiết quặng, tình huống chuyển biến tốt hơn một chút. Nhưng vẫn không thể nuôi dưỡng ra Luyện khí sư. Còn về nguyên nhân cụ thể, thì người ngoài cũng không rõ ràng lắm.
Trần, Hoàng, Vương, ba gia tộc hợp lực mở một toà phường thị nhỏ. Trong đó có một Binh khí điếm, nhưng linh khí bán ra đều là đồ được mua từ những phường thị lớn hơn, kiếm một ít giá chênh lệch. Tuy giá tiền không cao, nhưng mà chất lượng đều là trung đẳng.
Ba gia tộc đều thấy binh khí là một lỗ hổng có thể kiếm ra tiền, đều muốn độc chiếm cái bánh ngọt to này. Nhưng tình hình trước mắt, Trần gia với tài lực hùng hậu là có khả năng bồi dưỡng ra Luyện khí sư nhất.
Vương gia cũng thấy được cơ hội kiếm tiền, đáng tiếc hữu tâm vô lực. Liễu Thanh Nhi vẫn mãi nhớ thương cơ hội này, luôn cảm thấy sớm hay muộn Vương gia cũng sẽ bồi dưỡng ra Luyện khí sư. Vì thế, từ lúc Vương Trường Sinh bắt đầu tiến vào giảng đạo đường, Liễu Thanh Nhi đã dạy cho hắn tri thức luyện khí. Kỳ vọng Vương Trường Sinh có thể trở thành Luyện khí sư, trở thành trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc.
Vương Trường Sinh ngay cả duy trì tốc độ tu luyện của bản thân cũng là một vấn đề, đào đâu ra tâm tư cùng tài lực học tập thuật luyện khí?
Liễu Thanh Nhi nghe được Vương Trường Sinh trả lời, mày liễu nhíu chặt, đang chuẩn bị trách cứ vài câu. Nhưng nàng vừa nghĩ đến con mình ở thế tục ngây người ba năm, thiếu ăn thiếu mặc, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào.
“Mấy ngày này con thành thật đem “Luyện khí đại cương” xem một lần. Ta muốn con học thuộc lòng, có chỗ nào không hiểu, ta sẽ giải thích. Nghe rõ rồi chứ?” Liễu Thanh Nhi trịnh trọng dặn dò.
“Con đã biết.” Vương Trường Sinh thành thật đáp ứng.
Không qua bao lâu, đồ ăn đều làm xong.
Một bát mỳ nghi ngút khói, nước dùng được phủ một lớp dầu, hai cái bánh bao lớn, một dĩa thịt Khôi sơn thú kho, hương thơm ngát mũi, hết sức mê người.
Vương Trường Sinh nhẹ ngửi, trên mặt lộ ra vẻ say mê, cười nói: “Thơm quá đi! Đã lâu không được ăn đồ ăn mẹ làm.”
“Chỉ cần con thích, ta ngày ngày đều làm cho con ăn, nhanh ăn đi! Để mì nguội ăn sẽ không ngon.” Liễu Thanh Nhi được con khen ngợi, mặt mày vui vẻ.
“Nhiều đồ ăn như vậy, con ăn cũng không hết. Con cũng ăn không hết dĩa Thôi sơn thú này, mẹ, người cũng cùng ăn đi!”
Liễu Thanh Nhi lắc đầu, trong mắt tràn đầy cưng chiều nói: “Ta ăn rồi, cũng không đói bụng, con ăn đi!”
Dưới sự kiên trì của Vương Trường Sinh, Liễu Thanh Nhi lấy đến một cái chén nhỏ, lấy một ít mỳ qua, nhất quyết không chịu ăn nhiều hơn.
“Thực thơm! Vẫn là mẹ…làm món gì cũng ngon.” Vương Trường Sinh vừa ăn mỳ vừa khen không ngừng.
Nhìn Vương Trường Sinh ăn từng ngụm lớn, Liễu Thanh Nhi lộ ra một chút thần sắc hạnh phúc.
Bữa cơm này, Vương Trường Sinh ăn rất vui vẻ, Liễu Thanh Nhi cũng thật vui vẻ.
Ăn uống no đủ,Vương Trường Sinh trở lại chỗ ở của mình. Tắm rửa thay đồ., mặc lên y phục mẫu thân làm. Sau đó lấy ra một quyển sách có bìa màu lam, trên mặt bìa viết bốn chữ to “Luyện khí đại cương”.
Nội dung mà “Luyện khí đại cương” ghi lại thật ra cũng không phức tạp. Giới thiệu trường tận mấy trăm loại nguyên liệu luyện khí nhất giai, có cả chữ và hình vẽ. Ngoài ra, còn đề cập đến những tri thức luyện khí trụ cột.
Đơn giản mà nói, luyện khí là đem các loại nguyên liệu bỏ vào bên trong luyện khí lô. Trước nung chảy, sau đó đổ vào khuôn đúc tương ứng. Sau khi thành hình, tiến hành luyện chế bước thứ hai. Dùng nguyên liệu đặc thù khắc linh văn lên.
Được khắc từ một đến ba đạo linh văn là hạ phẩm linh khí, trung phẩm linh khí có bốn đến sáu đạo linh văn, thượng phẩm linh khí có bảy đến chín đạo linh văn. Linh khí mà Luyện khí kỳ tu sĩ sử dụng để khắc linh văn có giá từ vài chục đến vài trăm khối linh thạch.
Trên linh khí chính là pháp khí. Pháp khí là vũ khí mà tu sĩ Trúc Cơ thường dùng. Pháp khí giá cả sang quý, lại tiêu hao cực kì nhiều pháp lực. Luyện khí kỳ tu sĩ nếu sử dụng pháp khí đối địch, pháp lực sẽ rất nhanh tiêu hao hết. Nếu không thể giết kẻ địch, sẽ biến thành miếng thịt nằm trên thớt, tùy kẻ địch xử lý.
Bởi vậy, đa số tu sĩ Luyện khí kỳ đều chỉ sử dụng linh khí, chỉ có rất ít tu sĩ Luyện khí kỳ tài lực hùng hậu, pháp lực thâm hậu mới có thể sử dụng pháp khí.