Vương gia có thể cùng Đường gia lui tới làm ăn, cũng có thể liên hôn.
Nếu Đường gia và Thái Nhất tiên môn đánh thật với nhau, thì phải xem ai cấp cho Vương gia nhiều lợi ích hơn.
Không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Vương gia trực tiếp theo phía Thái Nhất tiên môn, ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà Đường Vương.
Theo hướng Đường gia, ảnh hưởng đến phát triển của Vương Minh Nhân ở Thái Nhất tiên môn.
Sau lưng Đường gia là Thượng Thanh Quan, Thượng Thanh Quan còn cùng với Thái Nhất tiên môn hợp tác đấy.
Bán một ít đồ cho Đường gia, đã có thể treo Đường gia bên ngoài mặt, Thái Nhất tiên môn cần phải mượn sức Vương gia, để tránh cho Vương gia hoàn toàn theo phía Đường gia.
Vương Trường Sinh vẻ mặt đầy khen ngợi nói: “Đề nghị này không tồi, ta cũng nghĩ như như vậy.
Ngươi quay trở về Đông Hoang đi, trong khoảng thời gian này ở Nam Hải ngốc một đoạn thời gian rồi.”
“Thiên Văn, sau khi ngươi Kim đan, có tính toán gì không?”
Uông Như Yên nhìn về phía Vương Thiên Văn, vẻ mặt ôn hòa hỏi.
Vương Thiên Văn là nho tu duy nhất của Vương gia, cũng là người phụ trách chi nhánh Vương gia ở Trung Nguyên.
Hắn nhậm chức ở Đại Yến vương triều Vạn Tiên.
Vương Thiên Văn đứng dậy cúi người hành lễ nói: “Tôn nhi toàn nghe theo lời lão tổ tông, chi nhánh của chúng ta ở Trung Nguyên đã có hơn trăm tu sĩ.”
Vương Trường Sinh khoát tay áo cười nói: “Người trong nhà, ngồi nói chuyện là được, không cần đa lễ.”
Vương Thiên Văn chịu ảnh hưởng của lễ pháp Nho gia, nhìn thấy trưởng bối sẽ hành lễ, không cần biết tu vi hắn cao hơn so với đối phương.
Tại đây gia tộc một mặt có vẻ tản mạn, tộc nhân đụng tới liền lên tiếng kêu gọi, giọng điệu khách khí một chút là được.
Vương Thiên Văn phải đi vãn bối chi lễ.
“Vâng, lão tổ tông.”
Vương Thiên Văn cúi người hành lễ, ngồi xuống.
Ở đây mọi người không hẹn mà cùng cười, thói quen này của Vương Thiên Văn nhắm chừng là không đổi được.
“Thiên Văn, gia tộc chúng ta thành lập Thanh liên thương hội ở vương triều Đại Yến Trung Nguyên, không thể không có người.
Nhân thủ chúng ta đang thiếu, không có nhiều Kim đan tu sĩ như vậy, ngươi quay về vương triểu Đại Yến đi.
Ngươi ở Thanh Liên đảo ngốc một đoạn thời gian, đem tu vi lên cao một chút rồi quay về cũng không muộn, gia tộc sẽ phái thêm người đến trấn thủ ở vương triều Đại Yến, lúc đó vất vả cho ngươi rồi.”
“Không vất vả, vì gia tộc phân ưu, đây là trách nhiệm của tôn nhi, tôn dong nghĩ bất dung từ.”
Vương Thiên Văn đứng dậy, cúi người hành lễ, đáp ứng một cái.
“Chúng ta có được không ít pháp bảo, các ngươi mỗi người đều được phân chia.”
Cổ tay Vương Trường Sinh run lên, mười tám đạo linh quang trữ vật châu xuyến bay ra, bay về phía sáu người Vương Thanh Thiến.
Mười tám đạo linh quang rõ ràng là mười tám pháp bảo linh quang lập lòe, đều là pháp bảo bậc một.
Đại chiến lúc này đây, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có được không ít pháp bảo bậc một.
Kim đan tu sĩ của Vương gia quá ít, nếu pháp bảo toàn bộ đặt trong khố phòng vậy thì quá lãng phí.
Kim đan tu sĩ Vương gia ít, Vương Trường Sinh đương nhiên có thể sẽ không keo kiệt ở phương diện này.
Mỗi người ba món pháp bảo, trên có công kích, dưới lại có phòng ngự.
Vương Thiên Kỳ quản lý tình báo đường, cả ngày chạy tới chạy lui, Vương Trường Sinh cố ý tặng cho nàng một đôi phi giày pháp bảo, để có thể rút ngắn thời gian, đề cao hiệu xuất.
Đám người Vương Thanh Thiến thu hồi pháp bảo, đứng dậy liên tục cảm ơn.
“Kim đan tu sĩ của gia tộc chúng ta không nhiều, các ngươi cần cố gắng nhiều hơn, tu luyện nhiều hơn một chút, không thể chậm chạp tiến độ tiến cảnh được.
Các ngươi là tương lai gia tộc biết không?”
Vương Trường Sinh lời nói đầy thấm thía, Vương gia kế tiếp đang muốn nghỉ ngơi lấy lại sức, bồi dưỡng ra thêm vài tên Kim đan tu sĩ, bằng không thì không thể khống chế địa bàn.
Vương Mạnh Phần đi đến, thần sắc ngưng trọng nói: “Lão tổ tông, Vô Trần tiên tử ở Thanh Lý đảo đên đây, hiện tại đang ở bên ngoài.
Ngoại trừ Trương tiền bối còn có một đôi tu sĩ Trương gia.”
“Vô Trần tiên tử? Mau mời Vô Trần tiên tử đến Thanh Liên phong, những người khác an trí thích đáng cho thật tốt.”
Vương Trường Sinh trầm giọng dăn dò nói, Trương Vô Trần ở trong trận đại chiến này giết ba gã Nguyên anh kỳ dị tộc, một gã Nguyên anh trung kỳ hải tộc cũng chết ở trên tay nàng.
Nhưng nàng chỉ là Nguyên anh sơ kỳ, đã có thể chém giết một gã Nguyên anh trung kỳ hải tộc, thực là làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Tiếc nuối là, không có người tu tiên khác ở đây, không biết Trương Vô Trần vận dụng thần thông gì để chém giết Nguyên anh kỳ hải tộc, tin tức là từ hải tộc truyền đến, không có giả.
“Các ngươi đi thôi, nên ở lại làm chi.”
Uông Như Yên dặn dò đám người Vương Thanh Kỳ, đám người Vương Thanh Kỳ lục tục rời khỏi.
Hơn nửa khắc đồng hồ sau, một đạo bạch quang từ bên ngoài bay vào, đúng vậy là Trương Vô Thần.
“Trương phu nhân, đã lâu không gặp.”
Vương Trường Sinh đứng dậy, giọng điệu thân thiện nói.
Trương gia trước mắt có ba vị Nguyên anh tu sĩ, Trương Vô Thần chỉ là Nguyên anh sơ kỳ, nhưng nàng thành danh nhiều năm, thần thông không nhỏ, không có người dám khinh thường Vô Trần tiên tử.”
“Đã lâu không gặp, không nghĩ tới lúc trước gặp, hai vị đạo hữu chẳng những đã tiến vào Nguyên anh kỳ, còn dẫn phát dị tượng.
Thiếp thân biết việc này, cũng rất bất ngờ.
Hiện tại nhắc đến thanh liên tiên lữ ở Nam Hải không người không biết, không người không hiểu.”
Trương Vô Thần cẩn thận đánh giá một chút Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, ý vị thâm trường nói.
Nàng cũng thật không ngờ, lúc trước Vương gia dựa vào hơi Trương gia, hiện tại thế lực đã muốn ngồi ngang hàng với Trương gia.
Từ trình độ nào mà nói, địa bàn của Vương gia đã tốt hơn Trương gia.
Địa bàn hậu phương của Trương gia lớn, có vẻ an toàn, nhưng tài nguyên tu tiên không phong phú bằng Ngũ Long hải vực..