Lô Gia Hằng và Lữ Yến liếc mắt nhìn nhau một cái, Lô Gia Hằng tiến lên một bước, vừa cung vừa nói: “Hai vợ chồng vãn bối tính thành lập gia tộc.
Từ nay về sau, duy Vương gia làm chủ, sai đâu đánh đó.”
Kim Lý môn một Nguyên anh tu sĩ đã chết, nội môn Kim đan tu sĩ bôn này nọ, Lô Gia Hằng tự nhiên suy nghĩ không muốn thành lập môn phái, mà là thành lập gia tộc, cho dù bọn họ mất thì gia tộc vẫn là gia tộc.
Tu tiên gia tộc cũng tốt, tu tiên môn phái cũng thế, đều là phục vụ con đường bọn họ, khác nhau là tu tiên gia tộc dựa vào huyết mạch truyền thừa, lực ngưng tụ có vẻ mạnh.
Tu tiên môn phái rất dễ dàng tách ra hoặc nội chiến.
“Thành lập gia tộc? Được, yêu cầu này chúng ta chuẩn, các ngươi trước tiên triệu tập đệ tử, đến Kim Bách đảo thành lập một toà phường thị.
Sau khi thành lập xong phường thị, cũng sẽ lập ra gia tộc của các ngươi, lão phu có thể cho các ngươi một hòn đảo nhỏ tốt một chút, để các ngươi thu xếp cho tộc nhân.”
Vương Trường Sinh trịnh trọng dặn dò nói, địa bàn Vương gia quá lớn, căn bản chiếu khán không đến, lấy một bộ phận đảo nhỏ cho bên ngoài, thu tiền thuê, đồng thời có năng lực chỉ huy một đám Kim đan tu sĩ làm việc, đây là lựa chọn tốt nhất.
“Vâng, Vương tiền bối.
Chúng ta nhất định sẽ làm cho thật tốt, đây là chìa khoá tiến vào bảo khố.”
Lô Gia Hằng cao giọng đáp ứng, lật tay lấy ra một mặt lệnh bài hình vuông, mặt ngoài lệnh bài có một hình con cá chép.
Hai tay hắn cầm lệnh bài, đưa cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh nhận lấy lệnh bài hỏi: “Về Ngũ Long bí cảnh, ngươi hẳn là biết một chút tình hình.
Nghe nói Kim Lý môn từng phái ngươi đi vào Ngũ Long bí cảnh, ngươi có biết việc này không?”
“Biết, nhưng đó là chuyện hơn ngàn năm trước, Kim Lý môn có một bộ bản đồ địa hình lưu lại, ghi lại bộ phận khu vực của Ngũ Long bí cảnh.
Đáng tiếc là bản đồ địa hình khắc vào bên trong pháp khí vỏ sò, bị Lý sư huynh bọn họ mang đi, trong bảo khố không có bản đồ, cũng không có Ngũ Long lệnh.”
Lô Gia Hằng chi tiết trả lời, không dám lừa gạt Vương Trường Sinh.
Không có chìa khoá, căn bản không vào được.
“Lý sư huynh? Có biết tung tích bọn họ không? Có thể mời bọn hắn hay không? Vương gia chúng ta sẽ dùng thiện đãi bọn hắn.”
Uông Như Yên mở miệng hỏi nói.
Lô Gia Hằng cười khổ một trận nói: “Lý sư huynh đã dẫn người đầu nhập vào Lục gia, nhắm chừng không mời được.
Nhưng vãn bối có thể thử một lần, Tôn sư tỷ không biết tung tích, nhắm chừng là rời khỏi Ngũ Long hải vực, vãn bối thử liên hệ một lần.”
Vương Trường Sinh nhíu mày nghĩ nghĩ nói: “Nếu là hắn đã đầu nhập Lục gia.
Quên đi, Mạnh Bân ngươi đi theo chân bọn họ đi đến Kim Bách đảo, tu kiến phường thị.
Đúng rồi, về sau Kim Lý đảo đổi tên thành Thanh Liên đảo, Kim Bách đảo đổi tên thành Kim Liên đảo, phường thị gọi là Kim Liên phường thị.”
Tạm thời không thể quay về Đông Hoang trùng kiến Thanh Liên sơn trang, Vương Trường Sinh đành phải đổi tên Kim Lý đảo thành Thanh Liên đảo.
“Vâng, lão tổ tông, tôn nhi nhất định sẽ tận tâm hết sức làm tốt việc này.”
Vương Mạnh Bân vỗ ngực đáp ứng xuống, để cho hắn làm giám sát, việc làm này rất nhẹ nhàng.
“Hữu Vi, ngươi đi theo cùng đi, nhìn nhiều học nhiều.”
Uông Như Yên dặn dò nối, đây là cơ hội tốt để lịch luyện hậu bối.
Vương Hữu Vi vâng dạ liên tục, đây là lão tổ tông lịch luyện hắn, hắn tự nhiên biểu hiện thật tốt.
Ba người Vương Mạnh Bân, Lô Gia Hằng và Lữ Yến dẫn theo hơn trăm tên người tu tiên rời khỏi Kim Lý đảo, thẳng về phía Kim Liên đảo.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng đi vào bảo khố của Kim Lý môn.
Cửa lớn bảo khố có khắc một hình cá chép vàng rất sống động.
Vương Trường Sinh lấy lệnh bài mà Lô Gia Hằng đưa cho, rót vào một chút pháp lực, một đạo tiếng vang tê minh quái dị vang lên.
Hình cá vàng bên ngoài đồ án như muốn sống lại vậy, hai mắt chuyển động không thôi, há mồm phun ra một đạo kim quang, chợt loé lướt nhập biến mất vào cửa đá.
Oành đùng đùng!
Hình cá chép màu vàng bên ngoài cửa đá như được sống lại vậy, vặn vẹo không ngừng, cửa đá tự động mở ra, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào.
Bảo khố mấy mẫu lớn nhỏ, có mấy chục cái kệ hàng lớn cao.
Đáng tiếc là, chỉ có vài kệ hàng có đồ vật, những kệ hàng khác rỗng tuếch.
Có hàng hóa đề bị một đoá kim sắc hà quang bảo phủ.
Kim sắc hà quang che phủ, mặt ngoài kim sắc hà quang phù văn chớp động, hiển nhiên là cấm chế.
Vương Trường Sinh dùng lệnh bài triệt bỏ đi cấm chế, đi lên trước thì thấy.
Pháp bảo, luyện khí tài liệu, luyện đan tài liệu đều có.
Đáng tiếc là, Nguyên anh tu sĩ không sử dụng nhiều lắm.
Cái này cũng là chuyện thường.
Lô Gia Hằng và Lữ Yến tu vi không cao, những đồ tốt bị sư huynh sư tỷ bọn họ cầm đi.
Đương nhiên, Lô Gia Hằng cũng có khả năng giấu đi một bộ phận.
Vương Trường Sinh cảm thấy hứng thú là ngọc giản này.
Công pháp bên trong tàng kinh các của Trấn Hải tông, đều không thể tu luyện, sợ bị Nhật Nguyệt cung phát hiện.
Tài lữ pháp địa, pháp xếp ở vị trí thứ ba.
Địa phẩm công pháp trong tay Vương gia quá ít.
Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ có tỷ lệ sáng tạo công pháp rất lớn, nhưng sáng tạo một môn địa phẩm công pháp phải mất ít nhất năm mươi năm.
Chậm mà nói cũng phải trăm năm.
Thiên phẩm công pháp thì càng không phải nói.
Vì nguyên nhân như thế, các thế lực phá lệ chú trọng địa phẩm công pháp ở bên ngoài.
Lô Gia Hằng và Lữ Yến tu vi không cao, nhưng bọn họ để lại một cái tâm nhãn.
Công pháp điển tịch không cho phục chế, bọn họ cần là công pháp gì đấy điển tịch bí thuật, mấy thứ này mới là báu vật vô giá.
Nguyên anh tu sĩ sử dụng gì đó trân quý, cũng có dùng cho tới khi nào xong thì thôi..