“Phượng nhi, ngươi nói Trường Sinh bọn họ vì cái gì mà không đáp ứng.
Cái này đối với gia tộc là chuyện tốt nhiều minh hữu cũng không phải là chuyện tốt sao?”
Vương Minh Nhân rất là khó hiểu, hắn muốn thúc đẩy việc này.
“Ta nghĩ bọn họ sẽ cho chúng ta đáp án, chúng ta trở về sẽ biết câu trả lời.”
Tây Môn Phượng mơ hồ đoán được vài phần, cùng Vương Minh Nhân quay trở về sân.
“Trường Sinh, cùng Thái Nhất tiên môn hợp tác là song thắng, ngươi vì cái gì mà không đáp ứng? Thái Nhất tiên môn còn có thể chiếu cố cho tộc nhân chúng ta ở Đông Hoang.”
Vương Minh Nhân lấy tộc nhân Đông Hoang ra, hy vọng có thể thuyết phục được Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh cười khẽ một chút, ý vị thâm trường nói: “Thứ gì dễ dàng đến, ai sẽ quý nó? Mấy này nay các ngươi cùng với chúng ta đi nơi này nơi kia, đối với các ngươi mới có lợi.”
Hắn ngày từ đầu không phản ứng hợp tác với Thái Nhất tiên môn, nhưng hắn không thể lập tức đáp ứng, như vật muốn Vương gia bức thiết hợp tác cùng Thái Nhất tiên môn.
Quyền chủ động ngay tại trên tay Thái Nhất tiên môn, đến lúc đó hợp tác như thế nào, còn không phải là do Thái Nhất tiên môn định đoạt sao.
Ngũ Long hải vực vị trí có vẻ tốt, địa bàn Vương gia ở giao giới của ba hải vực.
Nói thật, Vương gia không thiếu người hợp tác, có khi là thế lực muốn cùng với Vương gia hợp tác.
Thái Nhất tiên môn muốn mở rộng số lượng tài nguyên tu tiên và chủng loại, hợp tác với Vương gia là vẻ là tốt.
Vương Trường Sinh cố ý không đáp ứng, muốn là quyền chủ động nắm trong tay.
Hắn làm như vậy đều có cơ sở dựa vào.
Thứ nhất, Ngũ Long hải vực trải qua đại chiến, thế lực lớn bị tiêu diệt, bị thương nặng, tiến hành một vòng tẩy bài.
Vương gia may mắn có được một khối địa bàn, Thái Nhất tiên môn muốn tìm người hợp tác nhắm chừng sẽ tổn thất thảm trọng, lúc này mới cùng Vương gia hợp tác.
Đây là Thái Nhất tiên môn cầu Vương Trường Sinh.
Thứ hai, thứ mà người dễ dàng có được sẽ không trân quý.
Thứ ba, đây là hắn tạo cơ hội cho Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng lập công.
Thử nghĩ một chút, Lưu Cận đua ra hợp tác, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lập tức đáp ứng.
Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng không có được công lao.
Vương Trường Sinh một ngụm từ chối, trải qua sự khuyên bảo tận tình của Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng, Vương Trường Sinh mới đáp ứng, tính chất đã không giống nhau nữa.
Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng chính là lập được công lớn, hơn nửa công lao lúc trước, có hi vọng trở thành Thái nhất ngũ kiệt.
Thái Nhất ngũ kiệt là đại bộ phận Nguyên anh tu sĩ của Thái Nhất tiên môn đề cử ra, tư cách trúng cử cũng đủ một công lao lớn.
Tông môn dựa vào gì mà không bồi dưỡng người Kết đan? Chỉ dựa vào tư chất? Vạn Hoa cũng cung chủ sủng ái Đường Vân Thường, vị này thiên linh căn tu sĩ.
Cung chủ đột nhiên gặp nạn, làm cho Vạn Hoa cung sụp đổ.
Chế độ Thái Nhất tiên môn rất tốt, người có năng lực thì càng sẽ đứng ở trên cao, tư chất và năng lực, Thái Nhất tiên môn càng coi trọng năng lực.
Vương Minh Nhân là từ một tay Từ Tử Hoa dạy dỗ, nhất thời rõ ràng, lộ vẻ mặt mừng như điên.
Vương Trường Sinh không phải là không đáp ứng hợp tác, mà là muốn cho bọn hắn lập công.
“Trường Sơn, Như Yên, các ngươi yên tâm, chúng ta nếu có thể tuyển vào Thái nhất ngũ kiệt, khác không nói, chúng ta nhất định sẽ hỗ trợ trùng kiến tổ địa Thanh Liên sơn trang.”
Vương Minh Nhân vỗ ngực cam đoan nói, thần sắc chân thật.
Vương Trường Sinh liên tục tặng hai công lao lớn cho Vương Minh Nhân, Vương Minh Nhân cảm động rất nhiều nhưng cũng có chút áy náy.
Mình lúc trước không để ý đến phát triển của gia tộc, Vương Trường Sinh không kể những chuyện trước, chẳng những giúp hắn có được Tuyết ngọc đan, còn khi gặp phải nguy hiểm ở hậu phương thì cản lại, đưa cho bọn hắn hai phần công lao lớn.
“Minh Nhân thúc, ta đã nói rồi, chúng ta là người một nhà, hẳn lên là giúp đỡ cho nhau.
Nếu là các ngươi có hậu nhân, có thể đưa về gia tộc nuôi nấng, chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho bọn họ.”
Vương Trường Sinh cười nói, Vương Minh Nhân là song linh căn, hậu nhân của hắn và Tây Môn Phượng có thể sẽ không quá kém.
“Đúng vậy.
Minh Nhân thúc, ngươi nhớ kỹ, chúng ta là người một nhà, mặc kệ khi nào thì gia tộc tuỳ thời mở rộng cửa cho các ngươi.”
Uông Như Yên phụ hoạ nói, giọng điệu thành khẩn.
“Được, nếu ta và Phượng nhi có hậu nhân, chúng ta nhất định sẽ đưa về gia tộc bồi dưỡng.”
Vương Minh Nhân rất sảng khoái đáp ứng xuống, điểm này đối với hắn không có việc gì khó.
Bảy ngày tiếp theo, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng thường xuyên đi đến nơi ở của Vương Trường Sinh.
Đối với Lưu Cận mà nói thì đã khuyên bảo Vương Trường Sinh hợp tác với Thái Nhất tiên môn, nhưng thật ra là uống trà nói chuyện phiếm.
Bảy ngày sau, Lưu Cận đi vào nơi ở của Vương Trường Sinh.
“Vương đạo hữu, nghi Vương sư điệt nói, các ngươi đáp ứng muốn hợp tác với Thái Nhất tiên môn chúng ta?”
Lưu Cận vẻ mặt ôn hoà hỏi,giọng điệu có vẻ nhiệt tình.
“Lưu đạo hữu, nói thật chuyện này rất khó, nhưng Minh Nhân thúc nói cũng đúng.
Thái Nhất tiên môn các ngươi đối với chúng ta không tệ, khác không nói, hai viên nguyên hộ tâm đan kia liền cứu tính mạng vợ chồng chúng ta, chúng ta có thể cùng với Thái Nhất tiên môn các ngươi hợp tác, nhưng chúng ta có hai cái yêu cầu nhỏ.”
“Vương đạo hữu cứ nói đừng ngại, chỉ cần không phải là yêu cầu gì quá phận, lão phu đều có thể đáp ứng.”
Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Thứ nhất, vì tránh phiền toái không cần thiết, chúng ta ở Trung Nguyên tu tiên giới Vương triều Đại Yến.
Thứ hai, chúng ta hy vọng Thái Nhất tiên môn các ngươi hỗ trợ vận chuyển năm mươi vạn phàm nhân Vương gia đến Nam Hải, các ngươi có thể dùng đại hình phi hành pháp bảo, điểm này có thể làm được.”.