Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1436: 1436: Người Ngồi Ở Trong Nhà Người Từ Trời Trở Về 1





Một tiếng nổ, từng mảng lớn lam sắc lôi quanh bao phủ lấy thân thể Thạch Phách, mơ hồ truyền ra tiếng hét thảm thiết một tiếng.Thạch Phách nắm giữ một loại hàn diễm đặc thù.

Uông Như Yên không dám lấy ra khoá linh châu đối phó thạch phách.

Vạn nhất bảo vật này bị Thạch Phách huỷ diệt vậy thì phiền toái rồi.Một cỗ âm ba mờ nhạt thổi quét tới, bằng mắt có thể nhìn thấy được muốn nhập vào bên trong lam sắc lôi quang.

Từng mảng lớn bạch sắc âm ba thổi quét ra, cùng với lam sắc âm ba chạm vào nhau, bộ phát ra một trận địa nổ kinh thiên động địa.


Mắt có thể thấy được âm ba nhanh chóng khuếch tán ra.Lam sắc hoả điểu hung hăng đập cánh, tiếng xé gió đại thịnh, vô số lam sắc băng châm b ắn ra, bắn nhanh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Nước biển kịch liêt quay cuồng, dâng lên mấy chục trượng sóng biển, chặn toàn bộ lam sắc băng châm.Nhân dịp cơ hội này, lam sắc hoả điểu hai cánh mở ra, bay đi về phía lam sắc lôi quang.Lam sắc lôi quang nhanh chóng tán loại, lộ ra một con bạch sắc cự viên.Bạch sắc cự viên khí tức có chút suy yếu, lông tơ trên người có chút cháy xém.Bạch sắc cự ấn nhanh chóng thu nhỏ lại, hoá thành một đạo bạch quang, nhập biến mất vào bên trong bạch sắc cự viên.Một địch tiếng có chút thê lương vang lên.

Bạch sắc cự viên tâm tình trở nên suy sụp xuống, cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc nữa.Kim quang chợt loé, một kim sắc tiểu chung chợt xuất hiện ở trên đỉnh đầu bạch sắc cự viên.

Sau khi sáng lên vô số kim sắc phù văn, thì kim sắc tiểu chung hình thể tăng vọt, hoá thành một cái kim sắc cự chung, lập tức nhốt bạch sắc cự viên vào bên trong.“Đang đang đang!”Vài đạo chung tiếng vang trầm trọng vang lên, một cỗ âm ba mờ mịt màu vàng thổi quét ra.

Nơi mà âm ba đi qua, thổ thạch sụp đổ, cây cối chặn ngang bẻ gẫy.Một cỗ kỳ hàn lực chợt từ bên trong kim sắc cự chung trào ra.

Bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ kết băng của kim sắc cự chung .Oành đùng đùng!Kim sắc cự chung bốn phần ngũ liệt.

Bạch sắc cự viên vây thoát vây ra, mặt nó lộ vẻ thống khổ sắc.Nước biển kịch liệt quay cuồng, sóng biển dâng cao lây mấy chục trượng, hoá thành một cái lam sắc cự chưởng lớn hơn mười trượng, phách về phía lam sắc cự viên.Một đạo tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, bạch sắc cự viên bị chụp trong lam sắc cự chưởng, thân thể bốn phần ngũ liệt, hoá thành từng mảng lớn bạch sắc bông tuyết.Vô số bạch sắc bông tuyết từ trên cao rơi xuống, bạch quang chợt loé, một bông tuyết chợt hoá thành một con bạch sắc cự viên.

Bạch sắc cự viên trong nháy mắt tràn đầy hoảng sợ, hắn không dám tái chiến, thực lực của kẻ địch vượ qua tưởng tượng của hắn.Một đạo tiếng chuông trong suốt vang lên, bạch sắc cự viên tâm thân nhoáng lên một cái, vẻ mặt liền trở lên hoảng hốt.

Hư không trên đỉnh đầu dao động cùng nhau, một cái lam sắc cự chưởng lớn hơn ba mươi trượng đột nhiên hiện lên, hung hăng chụp xuống.


Một cỗ lam sắc lôi quang bao phủ thân thể bạch sắc cự viên.

Bạch sắc cự viên truyền ra một đạo tiếng kêu thảm thiết.Một cổ âm ba vô hình thổi quét tới, xẹt qua lam sắc lôi quang.

Bạch sắc cự viên bay ngược ra ngoài, há mồm phun ra một mồm máu to, nó trực tiếp bay vào biển, biến mất không thấy.Mặt biển nhanh chóng kết băng, băng tầng nhanh chóng lan tràn mở ra.

Công phu trong nháy mắt, một con bạch sắc cự băng lớn mấy trăm trượng liền xuất hiện ở trên mặt biển.Một trận tiếng xé gió chói tai vang lên, vô số lam sắc quyền anh từ trên trời giáng xuống, bổ vào trên mặt tầng băng.

Tầng băng bốn phần ngũ liệt, không thấy bạch sắc cự viên.Vương Trường Sinh nhướng mày, một gã Nguyên anh kỳ Yêu tộc lẻn vào đáy biển, hắn còn thật khôgn dám truy kích.“Phu quân, chúng ta nhanh rời đi! Nơi này dù sao cũng là ổ của Yêu tộc, nói không chừng sẽ có nhiều Nguyên anh kỳ Yêu tộc đuổi tới, thoát thân quan trọng hơn.”Vương Trường Sinh cảm thấy Uông Như Yên nói thực có đạo lý, thu hồi pháp bảo cùng với thi thể thanh sắc cự ưng.


Hai người hoá thành một đạo lam sắc độn quang phá không mà đi, biến mất ở phía chân trời....Trong một hòn đảo không tên, ánh lửa tận trời, toàn bộ cây cối chặn ngang bẻ gẫy, ba ngọn núi bị tiêu diệt.Một lão giả áo bào đỏ cao cao gầy ầy cùng với một thiếu phụ tướng mạo mỹ lệ hai gã Nguyên anh tu sĩ đang theo ba gã Hải tộc cùng hai gã Yêu tộc kích đấu.

Bên ngoài thân bọn họ vết thương mệt mệt, khí tức uể oải.Vận khí bọn họ thật không tốt, không chạy được xa thì ba gã Nguyên Anh kỳ Hải tộc liền ngăn cản đường đi bọn họ.Nhưng bọn họ là Nguyên anh sơ kỳ, kẻ địch có hai ã Nguyên anh trung kỳ, ba gã Nguyên anh sơ kỳ.Phía sau bọn họ chợt sáng lên vô số lam quang.

Một gã lão giả lam bào hai tay mọc đầy lam sắc lân phiến chợt hiện ra, ánh mắt lão giả áo bào lam là màu lam, cái mũi cao thẳng.Lân Cửu, trưởng lão Lam Lân nhất tộc, Nguyên anh trung kỳ.Tay phải lão giả áo bào lam móng vuốt chợt dài ra sắc bén, vô số lam sắc hồ quang mạnh mẽ xuất hiện, hung hăng chụp vào một gã lão giả áo bào đỏ.Lam sắc hồ quang này cũng không phải là lôi điện, mà là ngũ hành thần lôi chi nhất thuỷ cương thần lôi, uy lực rất lớn.Lão giả áo bào đỏ quanh thân có một đạo hồng sắc quang mạc bảo vệ, bên ngoài còn có từng mảng lớn xích sắc hoả diễm, trên tay hắn nắm một cái hồng sắc liên hoa đăng.Hét thảm một tiếng, phòng ngự của hắn như là giấy vậy, móng vuốt Lân Cửu dễ dàng xé rách phòng ngự của lão giả hồng bào.

Vô số lam sắc hồ quang mạnh mẽ xuất hiện, hoá thành một đạo lam sắc lôi mâu vô cùng thô to, xuyên thủng đầu lão giả áo bào đỏ..