Hắn đánh vào ngọc bàn màu vàng một đạo pháp quyết, vang lên thanh âm dồn dập của Liễu Mị Nhi: “Thanh Sơn ca ca, có Yêu tộc tập kích chúng ta, số lượng rất nhiều, chúng ta ngăn không được.
Mau đến trợ giúp chúng ta.”“Được, chúng ta lập tức đuổi qua.”Vương Thanh Sơn lên tiếng đáp ứng, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về một phương hướng, khoé miệng lộ ra vẻ nghiền ngẫm.“Làm sao vậy, Vương đạo hữu?”“Không có gì, Tống đạo hữu, ngươi đi trợ giúp Liễu tiên tử đi! Ta lưu thủ ở đây, tránh trúng kế dương Đông kích Tây của kẻ địch.”Tống Mị gật đầu rồi nói: “Vậy ngươi cẩn thận một chút, có việc thì liên hệ ta.”Tống Mị sốt ruột lập công, vừa nghe nói Liễu Mị Nhi phát hiện hành tung của Yêu tộc, vội vàng chạy qua.Vương Thanh Sơn nâng chung trà lên, uống một ngụm linh trà.
Sau đó chợt nâng lên tay phải, bổ về hướng hư không.Hồng quang chợt loé, một đạo phi kiếm màu đỏ dài hơn ba mươi trượng bay ra, dẫn theo một cỗ sóng nhiệt ngập trời, bổ về phía một cái thổ pha.Oành đùng đùng!Thổ pha bị phi kiếm màu đỏ chém thành hai nửa, hai đạo độn quang từ dưới đất bay ra.
Là một cô gái quần trắng và một thanh niên áo bạc.Cô gái quần trắng có ba cái duôi hồ ly màu trắng, thanh niên áo bạc lưng có đôi cánh dơi, hai người rõ ràng là Yêu tộc.“Bạch Linh Nhi, đã lâu không gặp.”Hai mắt Vương Thanh Sơn híp lại, tựa cười mà không cười cất tiếng.Sắc mặt Bạch Linh Nhi có chút tái nhợt, khí tức hơi uể oải, tựa như có thương tích trong người.
Thanh niên áo bạc ngoài thân có không ít vết thương, hiển nhiên cũng đang mang thương tích.Bạch Linh Nhi cười khanh khách, dùng một loại giọng điệu tràn ngập dụ hoặc nói: “Như thế nào? Vương đạo hữu nhớ mong ta? Không nghĩ tới Vương đạo hữu còn biết thương hoa tiếc ngọc.
Ta còn tưởng rằng kiếm tu đều là đầu gỗ đó!”Trình Khiếu Thiên bị Vương Thanh Sơn chém xuống một cánh tay.
Sau khi Bạch Linh Nhi nghe ngóng, cũng biết được tình huống của Vương Thanh Sơn.Vương Thanh Sơn đột nhiên hoảng hốt, hắn cảm thấy toàn thân lười biếng.
Ngực hắn chợt sáng lên một trận hàn quang, nháy mắt khôi phục thanh tỉnh.
Lúc này, một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, còn chưa hạ xuống, thân hình của Vương Thanh Sơn kịp thời lui về phia sau.
Bàn tay chụp lên mặt đất, lưu lại một cái hố động thật lớn.Vương Thanh Sơn bấm niệm kiếm quyết, trên người lao ra một cỗ kiếm ý kinh người.
Quanh thân chợt xuất hiện từng đạo hư ảnh phi kiếm màu xanh.
Hư ảnh nhanh chóng thực hoá, hoá thành hai kiếm hổ màu xanh với hình thể thật lớn, nhe răng múa vuốt.
Hai con kiếm hổ màu xanh vừa động tứ chi, đánh tới chỗ Bạch Linh Nhi và thanh niên áo bạc.Một trận tiếng kiếm minh trong suốt vang lên, chín thanh phi kiếm màu xanh bay ra từ chiếc hộp trên lưng Vương Thanh Sơn.
Thanh quang chợt loé, hơn một ngàn thanh phi kiếm xuất hiện giữa không gian trống rỗng, giống như mưa sao băng vậy, rợp trời rợp đất đánh về phía đối diện.Sắc mặt Bạch Linh Nhi lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Tốc chiến tốc thắng, nếu không sẽ chạy không thoát.”Bọn họ tập kích Vạn Hoa cung, làm cho Vạn Hoa cung đại thương nguyên khí.
Bảy đại tiên môn tức giận, phái ra lượng lớn cao thủ, bày thiên la địa võng truy bắt bọn họ.
Nhiều Yêu tộc ns kỳ đã chết trên tay tu sĩ Nguyên Anh, càng đừng nói là Bạch Linh Nhi.Chân ngọc của Bạch Linh Nhi hung hăng đạp xuống mặt đất, tiếng “Oành đùng đùng” trầm đục truyền đến từ mặt đất.
Bàn tay màu vàng to hai mươi mấy trượng chợt từ mặt đất chui ra, nhanh như chớp bắt lấy kiếm hổ màu xanh, bóp nó thành mảnh vỡ.Oành đùng đùng!Kiếm hổ màu xanh bạo liệt mở ra, hai bàn tay to màu vàng biến mất không thấy.Cánh dơi của thanh niên áo bạc hung hăng vỗ, cuồng phong gào thét.
Một cơn lốc xám xịt chợt loé ra, nghênh hướng kiếm hổ màu xanh.Oành đùng đùng!Cơn lốc màu xanh xé vỡ nát kiếm hổ màu xanh, tự thân cũng biến mất không thấy.Hơn một ngàn thanh phi kiếm màu xanh từ trên trời giáng xuống.
Kiếm còn chưa hạ xuống, mặt đất xuất hiện vô số bàn tay to màu vàng, che trên đỉnh đầu Bạch Linh Nhi và thanh niên áo bạc.Bàn tay to màu vàng bị rậm rạp phi kiếm màu xanh chém vỡ nát, Bạch Linh Nhi và thanh niên áo bạc cũng tránh được.Hơn một ngàn thanh phi kiếm màu xanh một nhân thành hai, phân biệt truy kích Bạch Linh Nhi và thanh niên áo bạc.Bạch Linh Nhi lấy ra một cái chuông lớn bằng bàn tay, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, bay ra một cỗ âm ba trắng xoá.
Phi kiếm màu xanh va chạm vào âm ba, nhất thời bị đánh bay ngược ra ngoài.Rống rống!Vang lên một tiếng rống quái dị, Tam thủ giảo đánh về phía Bạch Linh Nhi.
Ba cái đầu của nó phân biệt phóng thích từng loại pháp thuật khác nhau, công kích Bạch Linh Nhi/Vương Thanh Sơn thả hai con khôi lỗi thú bậc ba, tạm thời cuốn lấy Bạch Linh Nhi, để hắn có thể chuyên tâm đối phó với thanh niên áo bạc.Tam thủ giảo không ngừng thả ra pháp thuật, hai con khôi lỗi thú bậc ba cũng không ngừng vung trường đao, trường côn trong tay công kích Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi vốn có sẵn thương tích trong người, ứng đối có chút vướng tay vướng chân.Hàn quan trong mắt thanh niên áo bạc chợt loé, hai cánh hung hăng vỗ, cuồng phong nổi lên bốn phía.
Cả người hắn hoá thành một cơn lốc màu xám cao mấy chục trượng, rất nhanh thổi quét về hướng Vương Thanh Sơn.Bên trong cơn lốc màu xám tràn ngập lượng lớn hồ quang, cuốn vào lượng lớn đất cát.
Đất cát bị xé vỡ nát, đại thụ cao tận trời bị nhổ tận góc, cuốn vào bên trong cơn lốc, sau đó bị xé nát thành mảnh vụn.Vương Thanh Sơn khẽ hừ một tiếng, quanh thân chợt hiện lên lượng lớn hư ảnh phi kiếm, vòng quanh hắn bay lộn không ngừng.
Một cỗ khí lưu mạnh mẽ bỗng hiện lên giữa không gian trống rỗng, Vương Thanh Sơn hoá thành một cơn lốc xoáy màu xanh cao mấy chục trượng, nghênh hướng lốc xoáy màu xám..