Vương Trường Sinh cả kinh, muốn tránh đi.
Trong miệng Vong Trần hoà thượng phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc, hư không xuất hiện một trận vặn vẹo.Linh thuật Sư tử hốngSư tử hống đứng hàng thứ ba mươi lăm trong bảng thiên địa linh thuật, làm cho kẻ địch tạm thời mất đi năng lực đề kháng.
Vong Trần hoà thượng nắm giữ hai môn linh thuật đại uy lực và Khoá linh châu.
Lúc này mới có thể tiêu dao đến như vậy.
Cũng vì nguyên nhân đó, Đại tế ti Viêm Phong của bộ lạc Hoả Man mới có thể thu lưu Vong Trần hoà thượng, bắt nữ tu sĩ Kim Đan cho hắn dân loạn.Tu tiên giới thực lực vi tôn, Vong Trần hoà thượng nếu là kẻ giá áo túi cơm, Viêm Phong cũng sẽ không quản hắn.Vương Trường Sinh nghe được tiếng rống, cảm giác màng tai đau đớn vô cùng, thức hải truyền tới một trận đau đớn.Kim quang chợt loé, một chuỗi phật châu có kim quang lưu chuyển không ngừng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Một đạo hào quang màu đỏ bắn nhanh đến, một con giao long màu vàng theo sát ngay sau đó.
Thuỷ giao màu lam đã bị giao long màu vàng xé vỡ nát.Một đạo âm ba màu lam chợt loé tới, đánh lên trên phật châu màu vàng.
Phật châu màu vàng nhất thời bị đánh bay ngược ra ngoài, phủ ảnh màu đỏ bổ lên trên người Vương Trường Sinh.Vương Trường Sinh giống như con diều đứt dây, bay ngược ra ngoài.
Nửa đường phun ra một ngụm to máu tươi, quần áo trên người thoát phá, lộ ra nội giáp bên trong.Tiếng rồng ngâm phẫn nộ vang lên, một con giao long màu vàng có hình thể khổng lồ phi tới.
Đuôi rồng thô to chuẩn xác chụp lên trên người Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh bay ngược ra ngoài, lại phun ra một mồm máu tươi.Hắn còn chưa dừng lại, phía sau bốc lên một đoàn ánh lửa, Viêm Lịch từ bên trong ánh lửa đi ra.Man tộc trời sinh là thể tu, nhưng bọn họ cũng có linh thuật độc môn của mình.Sắc mặt Viêm Lịch lộ vẻ dữ tợn, giơ lên cự phủ màu đỏ trong tay, bổ về hướng đầu Vương Trường Sinh.Trong khoảng cách gần như vậy, chỉ cần bị cự phủ màu đỏ bổ trúng, không chết cũng tàn.Một đạo tiếng cầm có chút thê lương vang lên, tâm tình Viêm Lịch khó hiểu mà trầm xuống.
Tay giơ cự phủ lên cao cũng không hạ xuống.
Hắn cảm giác cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc, chợt sinh ra một loại xúc động muốn tự sát.Linh thuật Đại bi tiên âm, nỗi lòng của người tu tiên sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Cảm xúc sẽ bị tụt xuống một cách khó hiểu, cực độ chán đời.“Viêm đạo hữu, đừng để tiện nhân đó mê hoặc.”Vong Trần hoà thượng hét lớn một tiếng, dẫn theo một lực lượng thần bí nào đó.Viêm Lịch chỉ cảm thấy đầu on gong vang, chợt khôi phục thanh tỉnh.
Lúc này, Vương Trường Sinh đã sớm phản ứng lại được.
Đôi quyền bộ màu vàng hung hăng nện lên ngực Viêm Lịch.“Phành!”Thân thể Viêm Lịch giống như bao cát vậy, bay ngược ra ngoài, nện về phía Hoả Ưng đảo.Hồng quang chợt loé, lớp màn màu đỏ hộ đảo xuất hiện một chỗ trống.
Thân thể Viêm Lịch nện lên trên Hoả Ưng đảo.
Vương Trường Sinh hoá thành một đạo độn quang, bay về hướng Hoả Ưng đảo.Giao long màu vàng muốn ngăn trở, mặt biển lại chợt vỡ ra.
Mấy chục con thuỷ giao khổng lồ màu lam từ đáy biển lao ra, ngăn cản giao long màu vàng.
Vương Trường Sinh nhân cơ hội bay vào Hoả Ưng đảo, chỗ hổng của lớp màn màu đỏ cũng khép lại.Vong Trần hoà thượng và Viêm Lịch có thần thông cũng không nhỏ.
Vương Trường Sinh lấy một địch hai có chút quá sức.
Vong Trần hoà thượng nắm giữ linh thuật làm cho hắn mười phần kiêng kị.
Vương Trường Sinh đành phải áp dụng sách lược phân để đánh.Viêm Lịch nhìn thấy tộc nhân đổ trong vũng máu, giận tím mặt.Hắn thả ra hai con cự ưng màu đỏ hình thể thật lớn, cả hai đều có thực lực của bậc ba thượng phẩm.Hai con cự ưng màu đỏ đồng thời cất lên tiếng hót thánh thót, từ trên cao đáp xuống, đánh về phía Uông Như Yên.Uông Như Yên thả ra Bích nhãn hàn tằm và Sư lân thú.
Vô số bụi gai màu xanh chui ra từ mặt đất, đan thành một tấm đại võng màu xanh, che kín cả thân hình Uông Như Yên.Bích nhãn hàn tằm phun ra mảng lớn tàm ti, đánh về hướng cự ưng màu đỏ.Sư lân thú phát ra tiếng rống quái dị, phun ra hừng hực lửa cháy, đánh về phía hai con cự ưng.Mấy ngàn con Thôn kim nghĩ đã tụ tập đến cùng nhau, hoá thành một thanh mênh mông cự kiếm, đánh về phía cự ưng màu đỏ.Có chúng nó ngăn cản, hai con cự ưng màu đỏ tạm thời chưa thể tới gần Uông Như Yên, càng đừng nói là có thể làm cho Uông Như Yên bị thương.Vong Trần hoà thượng rất nhanh gõ mõ màu vàng trong tay, miệng niệm kinh văn.
Một tấm phù văn phật môn bay ra, đánh tới Hoả Ưng đảo.Ánh mắt Viêm Lịch âm trầm, nhìn chằm chằm Vương Trường Sinh.“Thể tu! Đã lâu không gặp được thể tu cùng bậc.”Hắn liên tục huy động hai đấm, từng đạo quyền ảnh màu đỏ bay ra.
Giống như mưa sao băng vậy, bay về hướng Vương Trường Sinh.Hai tay Vương Trường Sinh nâng lên, quanh thân hiện ra vô số quang điểm lam sắc.
Hoá thành mảng lớn nước biển, ùa về hướng đối diện.Oành đùng đùng!Rậm rạp quyền ảnh màu đỏ bị nước biển màu lam bao phủ, dậy khởi một mảng lớn sóng biển.Uông Như Yên vẫn chuyên tâm đàn tấu, phía sau chợt sáng lên một đoàn ánh lửa màu đỏ.
Viêm Lịch từ trên trong hoả diễm đi ra, trong mắt tràn đầy sát khí.Vương Trường Sinh sớm đã có phòng bị, lật bàn tay.
Kim quang chợt loẻ, một cái chuông màu vàng lớn bằng bàn tay chợt xuất hiện trên tay hắn.
Phù văn lưu chuyển không ngừng, là Cổ bảo nhiếp hồn linh.Một đạo tiếng chuông trong suốt vang lên, Viêm Lịch chỉ cảm thấy thần hồn truyền tới một trận đau đớn, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.Uông Như Yên chợt xoay người, hai ngón tay ôm lấy một dây cầm huyền.
Bay ra một cỗ âm ba mênh mông màu lam, lấy khí thế như tia chớp, đánh lên trên người Viêm Lịch..