Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1410: 1410: Đại Uy Thiên Long Và Sư Tử Hống 2





Luyện chế Phá cấm châu có khó khăn rất cao.

Vì lần hành động này, Thần binh cung cố ý xuất ra một khoả Phá cấm châu.Lão giả áo bào đỏ lật bàn tay, hồng quang chợt loé.

Một viên cầu thuỷ tinh màu vàng xuất hiện trên tây hắn.

Bên ngoài có màu bạch ngân, phù văn huyền ảo như ẩn như hiện, tản mát ra một trận linh khí kh ủng bố dao động.Cổ tay hắn run lên, viên cầu thuỷ tinh bay ra.

Phù văn bên ngoài đại lượng, nở rộ ra từng trận sáng chói mắt, sau đó biến mất không thấy.Ánh sáng chợt loé, cầu thuỷ tinh màu vàng chợt xuất hiện trên không Hoả ly đảo.

Quay tròn chuyển động, sau đó bạo liệt mở ra, một vòng kiêu dương màu vàng che kín hơn non nửa Hoả Ly dảo.

Mở ra mổ cỗ khí lưu mạnh mẽ, rất nhanh khuếch tán.


Mặt biển nâng lên từng đợt gợn sóng, dâng lên làn sóng biển cao hơn trăm trượng.Tay lão giả áo bào đỏ hướng tới hư không Hoả Ly đảo vỗ.

Hư không xuất hiện một trận vặn vẹo, bộc phát ra thanh âm tiêm minh chói tai.

Hồng quang chợt loé, một thanh cự phủ hồng quang lập loè xuất hiện trên không Hoả Ly đảo.Cự phủ màu đỏ dài trăm trượng, cả vật thể có hồng quang không ngừng lưu chuyển.

Bên ngoài bao bọc một tầng hoả diễm màu đỏ, tản mát ra sóng nhiệt ngập trời.Linh thuật Khai thiên phủ, một trong năm mươi mốt thiên địa linh thuật.Cự phủ màu đỏ rất nhanh chém xuống Hoả Ly đảo.

Còn chưa hạ xuống, hư không đã truyền đến một trận tiếng tiêm minh đau đớn màng tai.

Giống như hư không đều bị chém thành hai nửa vậy.Những người khác cũng không có nhàn rỗi, thi triển thủ đoạn, công kích Hoả Ly đảo.Một trận tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, đại trận hộ đảo của Hoả Ly đảo vỡ nát.“Giêt, một người cũng không lưu.”Thiếu phụ váy xanh và lão giả áo bào đỏ bay về hướng Viêm Phong.

Bọn họ đều là Nguyên Anh hậy kỳ, dư sức đối với Viêm Phong.Rất nhanh, tiếng hô giết vang lên tận trời.

Đủ loại linh quang pháp thuật sáng lên trên đảo.Hoả Ưng đảo, Uông Như Yên chuyên tâm đàn tấu, Vương Trường Sinh khống chế trận pháp công kích Viêm Lịch và Vong Trần hoà thượng.Trận bàn trên tay Vương Trường Sinh toát ra một mảng ánh lửa lớn màu đỏ.

Một tấm phù văn mà đỏ bay ra từ trong màn hình, hoá thành một viên hoả cầu cỡ lớn bằng một cái hang.

Giống như thiên thạch vậy, công kích tới Vong Trần hoà thượng, sóng nhiệt cuồn cuộn.Tốc độ chuyển động của nước biển càng lúc càng nhanh, hấp lực ngày càng mạnh.

Tựa như có một bàn tay to vô hình, muốn kéo bọn họ vào bên trong lốc xoáy.“Không thể để cho nàng tiếp tục đàn tấu, nếu không chúng ta sẽ phiền toái lớn.”Ánh mắt Viêm Lịch âm trầm, không biết là bị ảnh hưởng của tiếng đàn không, mà hắn có cảm giác tinh thần có chút không yên, trong lòng có chút khó chịu.Vong Trần hoà thượng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, gật đầu đáp ứng.Hai tay hắn hợp nhất, kim quang quanh thân đại thịnh.

Vang lên một trận tiếng rồng ngâm, một con giao long sống động bay ra từ trên người hắn.


Giao long trở nên mơ hồ một cái rồi tăng vọt hình thể.

Hoá thành một con giao long màu vàng dài hơn năm mươi trượng.

Cả thân thể ánh vàng rực rỡ, giống như được bổ bê tông mà thanh, nhe răng trợn mắt, mở ra mồm máu to, lộ ra từng chiếc răng nhọn sắc lạnh.Giao long màu vàng vung đuôi lắc đầu, đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Linh thuật Đại uy thiên long.

Không đâu không phá, đao thương bất nhập, pháp bảo nan thương.Vương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, biến đổi pháp quyết.

Vang lên một tiếng nổ, một con thuỷ giao dài hơn trăm trượng lao ra từ bên trong lốc xoáy, đánh về phía giao long màu vàng.Một cỗ trọng lực mạnh mẽ hiện ra giữa không gian trống rỗng, tốc độ của giao long màu vàng bị chậm lại.Vương Trường Sinh chỉ cần giúp Uông Như Yên tranh thủ thêm một đoạn thời gian, Viêm Lịch và Vong Trần hoà thượng hẳn là phải chết không nghi ngờ.Viêm Lịch liên tục huy quyền, từng đạo quyền ảnh rực lửa bay ra như mưa sao băng vậy.

Dẫn theo một loại khí thế huỷ thiên diệt địa, đổ ập về hướng Vương Trường Sinh.Quyền ảnh màu đỏ còn chưa đi được bao xa, một cỗ hấp lực mạnh mẽ đã hút nó vào bên trong lốc xoáy đang xoay tròn.

Quyền ảnh màu đỏ biến mất vô tung vô dạng, giống như chưa từng xuất hiện qua.Sắc mặt Viêm Lịch có chút khó coi.

Pháp lực không ngừng điên cuồng đổ vào cự phủ mầu đỏ, cự phủ màu đỏ hình thể đại trướng, hiện ra mảng lớn hoả diễm.

Hai tay hắn nắm cự phủ màu đỏ, bổ về hướng Hoả Ưng đảo.Bọn họ đã bị trận pháp vây khốn, chỉ có tử chiến mới có thể có cơ hội sống.Vương Trường Sinh không dám sơ ý, một bên khống chế trận pháp, thả ra hơn mười đạo hoả trụ thô to.


Một bên bay ra khỏi trận pháp, để tuỳ ý Vong Trần hoà thượng và Viêm Lịch công kích trận pháp.

Trận pháp cũng không thể kháng cự thêm được bao lâu.Oành đùng đùng, hơn mười đạo hoả trụ thô to màu đỏ bị cự phủ màu đỏ đánh vỡ nát, hoả diễm văng khắp nơi.Vương Trường Sinh lấy ra một thanh trường côn màu lam, đánh về hướng cự phủ màu đỏ.Khanh!Tiếng kim loại va chạm vào nhau làm đau dớn màng tai.

Một cỗ khí lưu dùng mắt thường có thể nhìn thấy được lan tràn mở ra.

Nơi nào khí lưu đi qua, hư không đều trở nên vặn vẹo, giống như bị xé rách vậy.Kim quang chợt loé, đỉnh đầu Vương Trường Sinh xuất hiện một chuỗi phật châu màu vàng, vang lên từng trận phạn âm.Bên ngoài thân Vương Trường Sinh mơ hồ một cái, một hoá mười.

Mười tên Vương Trường Sinh có khí tức giống nhau như đúc, bay hướng tới phương hướng khác nhau.Phật châu màu vàng nhanh chóng trướng đại, che kín năm tên Vương Trường Sinh.

Năm tên Vương Trường Sinh hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.Một đạo phù ảnh thật lớn màu đỏ bổ tới, tựa như phải chém Vương Trường Sinh thành hai nửa..