Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 14




Lâm gia Hồng Diệp lĩnh cũng là một gia tộc tu tiên, nằm ở Ninh Châu thuộc quận Quảng Lăng.

Thực lực Lâm gia gấp mấy lần Vương gia, chỉ nói đến tu sĩ Trúc cơ thôi cũng đã có hơn năm vị. Là gia tộc tu tiên có thực lực mạnh nhất ở Ninh Châu. Nghe nói Lâm gia có Tử Tiêu môn ủng hộ, cũng có nhiều tộc nhân bái nhập Tử Tiêu môn.

“Nghe khẩu khí của đạo hữu, chắc hẳn xuất thân cũng từ thế gia tu tiên!” Cô gái váy xanh mỉm cười, thuận miệng hỏi.

Vương Trường Sinh do dự, hai tay ôm quyền, nghiêm mặt nói: “Tại hạ Vương gia Thanh Liên, Vương Trường Sinh.”

Có thể cùng đệ tử Lâm gia Hồng Diệp lĩnh kết bạn, xem như là một thu hoạch không nhỏ. Làm cho Vương Trường Sinh cảm thấy kì quái chính là, Lâm gia đệ tử sao lại chạy đến tận Thanh Trúc phường thị để bày quán, chẳng lẽ là giả mạo?

Hắn cẩn thận suy nghĩ, rất nhanh liền phủ quyết suy đoán này. Giả mạo ai không giả, lại giả mạo đệ tử Lâm gia, không phải là tìm chết sao?

“Thì ra là Vương đạo hữu, tiểu muội Lâm Ngọc Dao, Vương đạo hữu trên người có còn linh đản không? Tiểu muội có thể dùng những đồ vật này đổi, linh thạch cũng được.” Lâm Ngọc Dao thành khẩn.

“Đã không còn, tại hạ chỉ có một quả linh đản.”

Lâm Ngọc Dao lọ ra thần sắc thất vọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhiệt tình nói: “Vương đạo hữu, ngươi lại nhìn xem những đồ vật khác có còn gì muốn trao đổi không?”

Vương Trường Sinh cười khổ một tiếng: “Thật ngượng ngùng, tại hạ không còn đồ vật nào khác. Tại hạ không quấy rầy Lâm tiên tử làm ăn.”

Dứt lời, hắn đứng dậy.

Còn chưa đi được bao xa, một ông lão khoác áo bào xanh đi tới.

Ông lão râu tóc hoa râm, sắc mặt chồng nhuận, bên hông treo một cái hồ lô màu xanh, người đầy mùi rượu, cách thật xa vẫn có thể ngửi được.

“Ngọc Dao, đống đồ này còn chưa giao dịch xong sao?” Ông lão thanh bào thân thiết hỏi.

Lâm Ngọc Dao hơi nhíu mi nói: “Cha, sao ngài lại uống nhiều rượu như vậy? Mẹ con đâu?”

“Hôm nay cao hứng, với cậu ngươi uống mấy chén. Ngươi là đến mừng đại thọ của ngoại tổ mẫu, không phải đến để làm ăn. Để một nhà cậu ngươi chờ ngươi, rất kỳ cục, mau thu sạp đi. Theo ta trở về ăn cơm, mẹ ngươi đang phụ giúp ở phòng bếp, kêu ta đi gọi ngươi trở về.”

Lâm Ngọc Dao gật đầu đáp ứng, thu hồi sạp hàng, cùng ông lão áo xanh rời khỏi.

Thanh Trức phường thị có mấy cái khách điếm, nhưng đều trả bằng linh thạch. Vương Trường Sinh vì tiết kiệm, không có ở tại khách điếm.

Hắn dọc theo con đường dạo qua một vòng, lại nhớ tới quảng trường.

Hơn mười tán tu vì tiết kiệm linh thạch, tốp năm tốp ba tụ tập ở góc quảng trường, hoặc lật xem điển tịch, hoặc nói chuyện trời đất.

Vương Trường Sinh tìm một góc hẻo lánh, lấy ra một quyển điển tịch, say sưa hứng thú xem.

Vừa xem chính là một buổi tối.

Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Trường Sinh thu hồi điển tịch, đứng dậy duỗi thắt lưng, đi ra khỏi phường chợ.

Ra khỏi rừng trúc, Vương Trường Sinh miệng lẩm nhẩm pháp quyết, dưới chân liền xuất hiện một đám mây trắng nâng hắn bay lên cao, đi về hướng phương xa.

Buổi trưa, Vương Trường Sinh về đến Liên Hoa đảo.

Hắn không buồn nghỉ ngơi, lấy ra Tụ thuỷ châu, bắt đầu luyện hoá.

Hắn đem Tụ thuỷ châu lơ lửng giữa không trung, mười ngón tay bấm quyết, mấy đạo pháp quyết đánh vào Tụ thuỷ châu.

Tụ thuỷ châu tổng cộng có sáu hạt ngọc châu, mỗi một hạt ngọc châu đều hiện lên lượng lớn tụ thuỷ linh văn.

Thời gian từng chút môt trôi qua, trán Vương Trường Sinh chảy ra một tầng mồ hôi, mười ngón tay không ngừng bấm quyết.

Một khắc sau, Vương Trường Sinh thu lại pháp quyết. Ánh sáng trên Tụ thuỷ châu dần ảm đạm, rơi ở trên tay hắn.

“Rốt cuộc cũng luyện hoá xong!” Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Cổ tay hắn run lên, Tụ thuỷ châu rời khỏi tay, bay lơ lưng giữa không trung.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng điểm ở trên Tụ thuỷ châu.Tụ thuỷ châu phóng ra từng trận ánh sáng lam. Không qua bao lâu, phạm vi xung quanh xuất hiện từng điểm phù triện màu lam.

Vương Trường Sinh hài lòng gật đầu, miệng niệm khẩu quyết tầng thứ hai của “Vân Vũ quyết”, bắt đầu tu luyện.



Thanh Thạch trấn, Lý Nhân Kiệt cùng Lý Nhân Nghĩa là lưu manh vô lại có tiếng của nơi này. Cả ngày không có việc gì, chơi bời lêu lổng.

Lý Nhân Kiệt cùng Lý Nhân Nghĩa là huynh đệ ruột, nhà bọn họ ngày trước cũng xem như giàu có. Nhưng sau khi cha bọn họ chết bệnh, hai huynh đệ nối nghiệp cha, làm ăn thua lỗ. Đem bán hết sản nghiệp mà tổ tiên để lại mới miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Nhưng bọn họ lại không có nghề nghiệp gì, hết ăn lại nằm, rất nhanh liền tiêu hết tiền.

Hai huynh đệ ngồi lại bàn kế, cuối cùng quyết định đánh chủ ý lên người chết.

Đương nhiên, bọn họ không đến mức lấy phần mộ tổ tiên ra đào. Mà là đem mục tiêu đặt vào phần mộ của thế gia vọng tộc Thanh Thạch trấn, Vương gia..

Tộc nhân Vương gia đông đúc. Tiệm gạo, tiệm đồ, tửu lâu của trấn có hơn phân nửa là tộc nhân Vương gia mở. Ở Thanh Thạch trấn, kể về Vương gia có thể kể đến nửa ngày.

Vương gia tuy là hộ ngoại lai, nhưng bổn gia ở huyện thành cũng là gia tộc có uy tín danh dự. Mượn sự ủng hộ của bổn gia, Vương gia nhanh chóng đứng vững gót chân ở Thanh Thạch trấn. Chỉ cần là các mối làm ăn kiếm tiền, đều có một chân của tộc nhân Vương gia.

Thanh Thạch trấn sản xuất đá cẩm thạch, hai mỏ đá lớn nhất đều nằm trên tay Vương gia.

Một tháng trước, lão thái gia bối phận lớn nhất của Vương gia mừng đại thọ bảy mươi tuổi. Tiệc rượu dài từ đầu trấn đến cuối trấn, ăn uống linh đình ba ngày. Có thể thấy được tài lực của Vương gia.

Lý Nhân Kiệt cùng Lý Nhân Nghĩa cũng đi cọ cơm, nhìn đến tộc nhân Vương gia ăn mặc sang quý. Lại nhìn đến bản thân một ngày ba bữa cũng là vấn đề, bọn họ sớm đã không thoải mái trong lòng.

Mấy ngày trước, lão thái gia tái phát bệnh cũ, qua đời. Chôn tại mộ viên của Vương gia gia tộc.

Buổi tối một ngày nọ, giờ Tý, đêm dài thanh tĩnh.

Lý Nhân Kiệt cùng Lý Nhân Nghĩa, hai huynh đệ đi đến chân núi của một ngọn núi cao, cách đó không xa là một gian nhà gỗ đơn sơ.

Mộ viên của gia tộc Vương gia nằm trên đỉnh ngọn núi này. Vì phòng ngừa trộm mộ, Vương gia phái hai vị tộc nhân đến trông coi. Người trông mộ ở dưới chân núi dựng một căn nhà gỗ đơn sơ.

Cách một đoạn thời gian, người trông mộ sẽ lên núi tuần tra.

Lý Nhân Kiệt cùng Lý Nhân Nghĩa đã quan sát vài hôm, thăm dò quy luật hoạt động của người trông mộ.

Chờ người trông mộ xuống núi, bọn họ thừa dịp đêm tối, lặng lẽ lẻn lên núi.

Bọn họ trang bị đầy đủ, ngay cả công cụ cũng đã chuẩn bị tốt.

“Đại ca, nơi này nhiều ngôi mộ như vậy. Chúng ta đào mộ nào?” Lý Nhân Nghĩa nhìn lên trăm toà mộ phần, không biết nên từ đâu xuống tay.

Chường 12: Cương thi hại người

“Trước đào mộ lão thái gia Vương gia, hắn bối phận cao, trong nhà lại có tiền. Khẳng định chôn cùng không ít thứ đáng giá.Trước tiên tìm mộ hắn.”

Lão thái gia vừa hạ tắng không bao lâu, mộ bia mới tinh, rất dễ thấy được.

Không qua bao lâu, bọn họ liền tìm được phần mộ của lão thái gia.

Hai người dùng công cụ, dễ dàng mở được phần mộ của lão thái gia.

Không ngoài dự liệu của Lý Nhân Kiệt, trong quan tài bồi táng không ít vật đáng giá. Bọn họ một món cũng không buông tha.

Vì thuận tiện cướp đoạt vật bồi táng, bọn họ đem thi thể của lão thái gia ra ngoài quan tài. Tuỳ ý đặt trên đất, mặt hướng lên trên, ánh trăng vừa lúc chiếu vào thi thể lão thái gia.

Sau khi Lý Nhân Nghĩa cùng Lý Nhân Kiệt thu hết các vật đáng giá vào bao, lại đào thêm vài phần mộ nữa, nhưng không có nhiều thu hoạch cho lắm.

“Oành đùng!”

Một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên.Ông trời cũng như đang cảnh báo bọn họ, không được làm loại việc thiếu đạo đức này.

“Trời sắp mưa rồi, đêm nay chúng ta thu hoạch cũng không nhỏ, đi thôi! Ngày khác thiếu bạc, ta lại đến lựa hai ngôi mộ mà đào.”

Lý Nhân Kiệt cùng Lý Nhân Nghĩa bỏ lại công cụ, đem theo tài vật rời khỏi.

Một lúc lâu sau, khi trời vẫn còn đang vang lên từng tiếng sét oanh tạc, cơn mưa nặng hạt cũng hùng hổ kéo đến.

Người trông mộ vốn dĩ cách một đoạn thời gian sẽ đi tuần, nhưng trời lại đột nhiên mưa to. Người trông mộ cảm thấy sẽ không có người mạo hiểm mưa to đến trộm mộ, nên cũng không có lên núi tuần tra.

Thi thể lão thái gia ngâm ở trong mưa, mặt hướng lên trời.

Thời gian từng chút một trôi qua, ngón tay lão thái gia bỗng nhiên giật giật. Nửa canh giờ sau, hai mắt lão thái gia mở lớn, hai tay duỗi thẳng, hướng dưới chân núi mà bật nhảy từng bước..

Không bao lâu sau, lão thái gia bật nhảy biến mất vào trong màn đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, người thủ mộ lên núi tuần tra, phát hiện phần mộ của lão thái gia đã bị trộm, thi thể không cánh mà bay, lập tức cấp tốc báo cáo cho tộc lão.

Vương Thanh Sơn là trưởng bối có bối phận cao nhất của Vương gia ở Thanh Thạch trấn, lão thái gia vừa qua đời là đường huynh của hắn.

Biết được phần mộ đường huynh bị trộm, thi thể không cánh mà bay. Vương Thanh Sơn một bên phái tộc nhân tìm kiếm thi thể, bên khác phái người báo quan.

Vương gia là đại gia tộc của huyện Bình An mà ai ai cũng biết. Phần mộ lão thái gia bị trộm, thi thể lại biệt tăm. Điều này khiến cho rất nhiều tộc nhân Vương gia chú ý. Các nhánh tộc lão của Vương gia biết được chuyện này, đều yêu cầu truy bắt hung thủ, tìm về thi thể lão thái gia để an táng.

Vương Thiên Đức là Huyện uý huyện Bình An, chủ quản việc trị an. Hắn cũng là tộc nhân Vương gia, biết được chuyện này, Vương Thiên Đức vội đem bộ đầu cùng hơn mười bộ khoái chạy tới trấn Thanh Thạch.

Dựa theo bối phận, Vương Thiên Đức gọi lão thái gia đã mất là Thất bá công.

Vương Thiên Đức trước tiên là trấn an các vị tộc lão của các chi nghe tin mà đến. Vỗ bộ ngực cam đoan nhất định sẽ đưa hung thủ ra trước công lý, cũng sẽ tìm được thi thể của Thất bá công.

Vương Thiên Đức đã làm Huyện uý mười năm, kinh nghiệm phong phú. Hắn mang theo bộ đầu đi mộ viên của gia tộc xem xét, hỏi hai gã tộc nhân thủ mộ tình huống của phần mộ bị trộm lúc đó.

Nghe xong trần thuật của người thủ mộ, trong lòng Vương Thiên Đức có một số suy đoán.

Án này khẳng định không phải tộc nhân Vương gia làm. Thất bá công đức cao vọng trọng, tộc nhân Vương gia không có khả năng đánh cắp thi thể và trộm phần mộ của Thất bá công. Nhưng mà để cẩn thận, Vương Thiên Đức vẫn phái người điều tra nghe ngóng, xem trước khi chết Thất bá công có qua lại với ai.

Vật bồi táng bị cướp sạch, bởi vậy có thể thấy được, tên trộm mộ quá nửa là hạng người nghèo khổ túng quẫn. Lầm theo manh mối này, Vương Thiên Đức phái bộ khoái đi từng nhà kiểm tra, những người gia cảnh nghèo khó là trọng điểm điều tra.

Vật bồi táng phần nhiều là vàng bạc châu báu, tên trộm mộ không có khả năng cầm vàng bạc châu báu đi rêu rao khắp nơi. Bọn họ khẳng định sẽ đem đồ vật trộm được đi bán đổi bạc.

Theo manh mối này, Vương Thiên Đức phái bộ khoái thăm dò các cửa hiệu cầm đồ. Ở huyện thành có một tiệm cầm đồ tên là “Hiệu cầm đồ Vĩnh An”, thông qua điều tra biết được tại ngày thứ hai sau khi vụ án xảy ra, có người đến Hiệu cầm đồ Vĩnh An bán vàng bạc châu báu.

Bởi vì số lượng quá lớn, ông chủ hiệu cầm đồ Vĩnh An là Hứa An, tự mình tiếp đãi.

Qua lời thuật lại của Hứa An, tới cầm vàng bạc châu báu là hai huynh đệ, trên chân dính không ít bùn đất. Trong lúc đàm phán, một trong hai người có nói là muốn đi Bách hoa lâu chơi vài ngày.

Bách hoa lâu là thanh lâu lớn nhất huyện Bình An, người bình thường đi không nổi nơi đắt đỏ này.

Theo manh mối này, bộ khoái rất nhanh bắt được hai huynh đệ Lý Nhân Kiệt cùng Lý Nhân Nghĩa ở Bách hoa lâu.

Còn chưa kịp lên công đường, Lý Nhân Kiệt cùng Lý Nhân Nghĩa đã thành thật khai báo. Thừa nhận là bọn họ trộm vật bồi táng ở phần mộ lão thái gia, nhưng một mực chắc chắn là không đánh cắp thi thể.

Vương Thiên Đức cho người giam giữ Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa. Để Vương Thanh Vân phái tộc nhân tìm kiếm thi thể lão thái gia.

Phụ cận Thanh Thạch sơn không thiếu chó hoang, Vương Thiên Đức đoán, thi thể lão thái gia có khả năng là bị chó hoang tha đi rồi.

Vương Thanh Sơn phái mấy trăm tộc nhân vào núi tìm kiếm thi thể của lão thái gia, nhưng không thu hoạch được gì. Vài tộc nhân không may gặp phải một con gấu mù, bị nó đả thương.

Năm ngày trôi qua, vẫn không tìm được thi thể của lão thái gia. Mọi người cũng không còn ôm hi vọng gì. Vương Thanh Sơn đành lưu lại hơn mười tộc nhân tiếp tục tìm kiếm, giải tán những tộc nhân khác.

Vương Hữu Bình và Vương Hữu Toàn là anh em họ, phụ trách tiếp tục ở trong rừng tìm kiếm thi thể lão thái gia.

Vào buổi tối một ngày nọ, sắc trời dần chuyển màu đen, bọn họ đem theo lương khô trên người, dứt khoát ngủ lại ở một cái miếu đổ nát trong núi.

“Đều đã qua nhiều ngày như vậy rồi, thi thể lão thái gia chỉ sợ là đã bị chó ăn sạch. Ngũ thúc việc gì còn muốn chúng ta tiếp tục tìm kiếm thi thể của Thất bá công?” Vương Hữu Bình oán giận nói.

“Ai, chỉ có thể trách chúng ta vận khí không tốt. Rút phải thẻ tre ngắn, phải tìm kiếm thi thể của Thất bá công. Ai bảo chúng ta rút được thẻ tre ngắn chứ! Dù sao chúng ta có đầy đủ lương khô. Cùng lắm thì ở lại căn miếu đổ nát này vài ngày, ăn hết lương khô thì trở về báo cáo. Nói tìm không thấy thi thể Thất bá công. Làm bộ làm dáng cho xong, việc gì phải thành thật đi tìm!” Vương Hữu Toàn không cho là đúng.