Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1345: 1345: Phương Mộc Dụ Địch 2





Vài tiếng kêu thét thảm thiết van lên, trên người bốn gã bán yêu xuất hiện rất nhiều mấy đạo vết máu lớn, âm khí quấn quanh, mười phần kh ủng bố.Tiếng xé gió lớn, bảy thanh phi kiếm mờ mờ xuất hiện vây quanh bốn người bọn họ, bay lộn không chừng, bóng kiếm lần lượt thay đổi.Một trận kiếm minh trong suốt vang lên, vô số thanh sắc kiếm khí thổi quét ra, chém về phía bốn gã bán yêu.Thanh quang chợt loé, một trận gió nhẹ thổi qua.

Một người nam trung niên sau lưng có đôi cánh lông mày xanh chợt xuất hiện ở trước mặt Vương Thanh Sơn.

Người nam trung niên hai tay liền hoá thành một đôi ưng trảo màu xanh, hung hăng chụp vào đầu của Vương Thanh Sơn.Mặt đất chợt chui ra một bày tay màu vàng khổng lồ lớn hai mấy trượng, chụp vào hai chân của Vương Thanh Sơn.Vương Thanh Sơn tay phải run lên một cái, từng mảng lớ thanh sắc kiếm khí sắc bén b ắn ra, thân hình lui xuống.Bàn tay màu vàng vồ hụt, vô số thanh sắc kiếm khí bổ vào trên người nam trung niên, nhưng vẫn chưa gây cho hắn được nhiều thương tổn gì.Chín thanh thanh sắc phi kiếm đồng thời phát ra một trận kiếm minh thanh tận trời.

Từng mảng lớn thanh sắc kiếm khí bay ra, hoá thành một thanh kình thiên cự kiếm dài hơn mười trượng, hung hăng bổ về phía người nam trung niên.Người nam trung niên muốn tránh đi, mặt đất chợt toát ra từng mảng lớn rể cây màu đen, cuốn lấy hay chân người nam trung niên.Người nam trung niên sắc mặt đại biến.


Hai cánh sau lưng hung hăng vô lên, vô số phong nhận màu xanh b ắn ra, hai tay chụp tới đỉnh đầu, một ưng trảo màu xanh lớn hai mấy trượng đột nhiên hiện lên nghênh đón.Oành đùng đùng!Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, kình thiên cự kiếm, vô số phong nhận màu xanh cùng với ưng trảo màu xanh đồng quy vu tận, bộc phát ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ.Người nam trung niên còn chưa kịp thở, một thanh sắc kiếm giao hình thể thật lớn bổ nhào về trước người."Không..."Người nam trung niên phát ra một tiếng kinh hô tuyệt vọng.

Thanh sắc kiếm giao xuyên thủng thân thể hắn, chém hắn thành mảnh vỡ.Vô số thanh sắc kiếm khí từ trên mặt thanh sắc phi kiếm b ắn ra, rợp trời rợp đất chém về phía ba gã bán yêu khác.Bọn họ bị kiếm trận bay khốn, tránh cũng khôn thể, vẻ mặt điên cuồng, thân thể chợt bành trướng hẳn lên.Vương Thanh Sơn tựa như nghĩ tới cái gì đó, trong lòng thầm kêu không tốt, vội vang lấy ra một mặt thuẫn bài màu xanh, sau khi trướng đại che trước người.

Ba gã Kim đan kỳ bán yêu lần lượt tự bộc phát nổ ra, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được khí lưu nhanh chóng thổi quét ra, khí lưu mạnh mẽ cuồn cuộn nổi lên lượng lớn cỏ dại, bụi đất bay lên, ba loại linh quang khác nhau bao phủ lấy bóng người Vương Thanh Sơn.Không quá bao lâu, linh quang tán đi, thanh sắc thuẫn bài biến mất không thấy, trên mặt đất có một chú vụn gỗ, một tấm thanh sắc đại võng thật ớn che kín người Vương Thanh Sơn.

Thanh sắc đại võng có vô số thanh sắc mạn đằn tạo thành, bên cạnh có xé rách mở ra có thể nhìn thấy được bóng người Vương Thanh Sơn.

Bên ngoài Vương Thanh Sơn được bao bọc một đạo kim sắc hà quang, đún vậy là phòng ngự linh thuật Lưu ly kim thân.Nếu không có Liễu Mị Nhi thi triển phòng ngự linh thuật giúp hắn chắn đi đại bộ phận thương tổn, Vương Thanh Sơn chỉ sợ lành ít dữ nhiều.Hắn cũng thật không ngờ, bán yêu này mà tính tình lại cương liệt như vậy.

Nhìn thấy không thể thoát ra khỏi kiếm trận, liền tự bộc phát đả thương địch thủ.

Loại đấu pháp tự sát này, Vương Thanh Sơn là lần đầu tiên gặp.Vương Thanh Sơn đi ra khỏi thanh sắc đại võng, nhìn Liễu Mị Nhi nói: “Đa tạ, Liễu tiên tử.”“Ân cứu mạng, Vương đạo hữu không phải nên nói lấy thân báo đáp sao?”Liễu Mị Nhi cười nói, vẻ mặt mị ý nhìn Vương Thanh Sơn.Một đạo tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, một vòng ngân sắc kiêu dương thật lớn chợt sáng lên ở trời cao.


Ngân sắc kiêu dương chiếu sáng đêm tối như ban ngày, trong phạm vị trăm dặm đều có thể thấy được.Đám người Vương Thanh Sơn trong lòng cả kinh.

Theo bản năng nhfin về phái trời cao.

Nguyên anh tu sĩ mới là nhân vật chính của trận tập kích này, nếu là Phương Mộc bị đánh bại, bọn họ chỉ sợ là muốn chạy trốn.Không quá bao lâu, ngân sắc kiêu dương tán đi, trên người Phương Mộc mặc một bộ chiến giáp đen thùi lùi, mặt ngoài chiến chiến phù văn chớp động, linh khí bức người.Người nam trung niên đứng ở phía trước ngừi Phương Mộc, vẻ mặt khiếp sợ.

Phương Mộc hữu quyền đánh ở ngực người nam trung niên.“Dám theo ta cận chiến, muốn chết.”Phương Mộc cười lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ châm chọc.

Từng mảng lớn máu tươi từ phía sau lưng người nam tuông ra, ngươi nam trung niên bay ngược ra ngoài, hộc máu không ngừng, vẻ mặt khiếp sợ."Thể...!Thể tu!"Hắn vạn lần không ngờ, Phương Mộc là pháp thể song tu, nhục thân so với hắn không kém bao nhiêu.Phương Mộc vừa rồi cố ý lộ ra một sơ hở với người nam trung niên, dụ dỗ đối phương gần người, sau đó thi triển linh thuật đại uy lực, đả thương người nam trung niên.


Đương nhiên, Phương Mộc cũng bị thương nhẹ.Sắc mặt Phương Mộc lạnh lùng, bấm niệm pháp quyết, sáu con Kim đan kỳ luyện thi bên ngoài thân có vết thương chồng chất nhào đến.

Tiểu cương thi tốc độ nhanh nhất, thả ra vô số tế ti màu đen, rợp trời rợp đấy đánh về phía người nam trung niên.Người nam trung niên không dám chậm trễ, vội vàng thả ra từng mảng lớn tia chớp màu bạc, nhẹ nhàng liền chặt đứt đi tê ti màu đen này.Nhìn thấy như vậy, Vương Thanh Sơn và Liễu Mị Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm, chiến ý đại trướng.Ngay lúc này, một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất kịch liệt rung hẳn lên.Vương Thanh Sơn và Liễu Mị Nhi trong lòng cả kinh, đều nhìn về phía thanh âm ngọn nguồn.Theo ánh mắt bọn họ nhìn lại, một đoàn đám mây màu đỏ hình nấm lớn hơn nữa từ phía xa xa chân trời dâng lên.

Đám mây hình nấm màu đỏ so với ngân sắc kiêu dương còn muốn lớn hơn gấp đôi, mười phần thấy được..