Liễu Mị Nhi bàn tay run lên, một đạo hắc quang b ắn ra, rõ ràng là một hắc sắc linh hoa lớn mấy trượng, nụ hoa khép lại, bên ngoài lộ ra khuôn mặt diễm lệ của một cô gái.Nụ hoa của hắc sắc linh hoa chợt mở ra, lộ ra một mồm máu to dữ tợn, một loạt răng nhọn, có thể nhìn mấy từng mản máu đỏ tươi lớn.Hoa yêu mỹ nhân hoa cùng với Mộc yêu của Vương Trường Sinh không kém cạnh.Mỹ nhân hoa cắm rễ trên mặt đất, mở ra một mồm máu to, phun ra từng mảng đen tế ti, xuyên thủng một ít thân thể yêu thú cấp thấp, đem chúng nó vào trong miệng mình.Mỹ nhân hoa hoa kính mấp máy một trận, giống như ăn cơm vậy....Thanh Lộc sơn, trong một lầu các màu xanh.Bên ngoài thân Bạch Linh Nhi tráo một tầng bạch sắc linh quang, phòng ốc chợt kịch liệt chớp hẳn lên.Bạch Linh Nhi mày liễu hơi nhíu, mở hai mắt rồi đi ra ngoài.Tiếng báo mãnh liệt vang lên ở Thanh Lộc sơn, lượng lớn yêu thú lao ra ngã tư đường, lượng lớn yêu cầm bay xoay quanh trên trời cao."Địch tập, địch tập."Bạch Linh Nhi vội vàng bay đế trời cao, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy ba phương hướng sáng lên linh quang đủ loại màu sắc, ở trong đêm tối rất dễ thấy được.“Chúng tướng nghe lệnh, tuỳ lão phu nghênh địch, địch tới giết sạch.”Một đạo thanh âm người nam mười phần uy nghiêm vang lên, một đạo ánh sáng bạc bay ra ngoài.Bạch Linh Nhi muốn đi theo ra ngoài, nhưng bên tai lại vang lên thanh âm của một nử tử: “Linh nhi, ngươi không cần phải đi ra ngoài, lưu thủ Thanh Lộc sơn.
Nếu là thủ không được, ngươi phải đi bảo khố, cầm theo phê vật tư đó chạy trốn.
Nếu là không đảm bảo, vậy sẽ phá huỷ, đừng để cho kẻ địch.
Lấy an nguuy của ngươi là trọng.”Bạch Linh Nhi gật đầu, không đuổi theo đi ra.Trên bình nguyên bát nát một con cự viên khôi lỗi thú màu vàng cao hơn mười trượng vung nắm tay màu vàng lấp lánh, đánh về phía yêu thú cấp thấp.Kim sắc viên hầu khôi lỗi thú cả vật thể linh quang lập loè, linh khí bức người.
Hiển nhiên là một con khôi lỗi thú bậc bốn, tương đương với người tu tiên Nguyên Anh kỳ.Ở phía kim sắc viên hầu khôi lỗi thú, đám người Ngô Vân Nhi sử dụng pháp bảo, công kích đám yêu thú cấp thấp này.Đám yêu thú cấp thấp này thân thể thực lực không mạnh, nhưng hơn ở số lượng nhiều.Mặt đất bị máu tươi nhiễm đỏ, mùi máu tươi tận trời.Một khu vực khác, Phương Mộc thả ra sáu con Kim đan kỳ luyện thu, công kích nhiều con Tam giai yêu thú.Một khối tiểu cương thi mặc bộ giáp màu đen biểu hiển đáng chú ý nhất, nó có thể nhả ra sợi tơ màu đen, cuốn lấy thân thể Tam giai yêu thú, sau đó xông qua, há mồm lộ ra hai răng nanh, táp về đám yêu thú bậc ba.Yêu thú bậc ba cho dù da dày thịt thô, vẫn ngăn không được răng nanh của tiểu cương thi, cả người tinh huyết bị hút khô, biến thành thây khô.Một con cá kiếm màu xanh hình thể rất lớn nhảy vào bên trong đàn thú, lấy khí thế sát phạt xé phanh một con yêu thú cấp thấp, huyết quang văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.Mỹ nhân hoa giống như là cái bụng không đáy, nuốt một con yêu thú cấp thấp vào bụng.“Bắt tộc nhân chúng ta giết xem như heo dê bò, muốn chết.”Một thanh âm người nam mười phần uy nghiêm từ chân trời truyền đến.Vừa dứt lời, thanh phong đổ quyển, tiếng lôi minh vang lên oành đùng đùng.
Một đoàn mây đen thật lớn xuất hiện ở trên trời cao, mơ hồ có thể nhìn thấy từng đạo lôi đình giống như ngân mãng, lặng lẽ khởi động, toả ra một cổ khí tức huỷ diệt.Oành đùng đùng!Từng mảng lớn tia chớp màu bạc bay ra, giống như lưu tinh rơi xuống đất vậy, bổ về phía sáu cỗ luyện thi.Phương Mộc cười lạnh nhạt một tiếng, bấm niệm pháp quyết.
Sáu cỗ luyện thi phát ra một tiếng quái rống, bên ngoài thân sáu cỗ luyện thi được một đạo linh tráo hộ thể.
Cho dù tia chớp thô to màu bạc đánh vào trên người chúng nó thì linh tráo hộ thể cũng không bị huỷ diệt.“Cương thi biết pháp thuật? Đây là luyện thi trong đẳng cấp thiên thi bậc cao.
Lại có thể bồi dưỡng được sáu cỗ thiên thi, ngươi hẳn chính là Phương Mộc của Âm Thi tông.”Một đạo thanh âm người nam có chút bất ngờ từ chân trời truyền đến.
Một đạo ánh sáng bạc từ phía xa xa bay tới.
Không quá bao lâu, đứng ở trên không, rõ ràng là một người nam trung niên mặt trường bào màu bạc, bên ngoài thân có từng mảng lớn ngân sắc điện hồ lớn xuất hiện.
Sau lưng có một đôi cánh lông màu xanh lớn mấy trượng.
Ở phía sau còn có hơn mười người Kim đan kỳ bán yêu cùng mấy chục con yêu thú yêu cầm bậc ba.Phương Mộc nhìn thấy người nam trung niên, ánh mắt trở nên rực cháy hơn, giống như là thấy được món bảo vật nào đó vậy.“Ngươi đã biết ta là ai, hẳn là biết ta là vì cái gì mà đến.”Phương Mộc cưỡng chế hưng phấn trong lòng, mặt âm trầm nói.Người nam trung niên nhướng mày cười khẩy nói: “Ngươi muốn thi thể của ta? Đến thật đúng lúc, ta cũng muốn có thi thể của ngươi.
Chúng tướng nghe lệnh, giết.”Hai tay hắn chà xát, bên ngoài thân ngân quang đại phóng, cuồng phong từng trận, điện thiểm loi minh, mây đen kịch liệt quay cuồng.
Từng mảng lớn tia chớp màu bạc từ bên trong đám mây màu đen bay ra, giống như là một con mãng xà màu bạc vậy, đánh về phía đám người Vương Thanh Sơn.Phương Mộc cười lạnh nhạt, bên ngoài thân hiện ra vô số linh văn màu đen, đánh về hư không một cái.
Một cái quyền ảnh màu đen lớn hơn mười trượng bay ra, đánh vỡ nát hơn mười đạo ngân sắc thiểm điện, ắc quang và ngân quang va chạm, bộc phát ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ.“Nơi này để lại cho tiểu bối, chúng ta đến trên trời đánh, liền xem ai có thể giết ai.”Phương Mộc hoá thành một đạo ô quang, bay về phía trời cao.
Người nam trung niên không có chút sợ nào, liền theo sát ngay sau đó.
Mấy chục con yêu cầm bậc ba theo sát sau đó..