Luyện thi muốn tiến bậc, hoặc là thành thật ở trong địa phương trọng âm khí để tu luyện, hoặc là lượng lớn thu hút tu sĩ bậc cao hoặc là yêu thú tinh huyết.
Cái sau là đơn giản nhất, thô bạo nhất, phương pháp tốn thời gian ngắn nhất khi tiến bậc.Nếu là đem toàn bộ luyện thi trên tay đến Mao Cương bồi dưỡng, Mao Cương tương đương với người tu tiên Nguyên Anh kỳ.
Thiên hạ to lớn, Phương Mộc nơi nào mà không dám đi.Lúc này đây đại chiến, là thời cơ tốt hắn luyện thi tiến bậc Mao Cương.Nếu là không phân binh, Phương Mộc rất khó buông tay ra chân.Nho sinh trung niên đánh một cái vòng tròn tràng cười nói: “Phương đạo hữu nói không sai.
Nhiệm vụ chủ yếu của Yêu tộc là bảo hộ vật tư này.
Như vậy đi, chúng ta dẫn một đám Kim đan tu sĩ, phân ba đường giáp công.
Nếu là Yêu tộc công kích một đường.
Mặt khác hai đường nhanh chóng trợ giúp.
Đương nhiên, trọng điểm là vật tư này.
Chúng ta chủ yếu là cướp đoạt hoặc là huỷ diệt vật tư này, mà không phải giết người.”“Vật tư ta không có hứng thú nhiều lắm, trấn thú Thanh Lộc sơn này chỉ cần biến hoá Ưng yêu thi thể.
Ta muốn, ta vừa lúc khuyết thiếu một khối luyện thi thuộc tính khôi.”Phương Mộc nói xong, ánh mắt trở nên rực lửa hẳn lên.Nếu không có biết được là một vị Yêu tộc Nguyên Anh kỳ Ưng yêu thuộc tính lôi trấn thủ ở Thanh Lộc sơn, Phương Mộc cũng không có hứng thú chạy đến hậu phương lớn để tập kích cứ điểm Yêu tộc.Tử Dương đạo nhân và nho sinh trung niên nhìn nhau cười, bọn họ đều có nghe nói qua việc Phương Mộc mê luyến thi thể, vốn tưởng rằng là tung tin vịt, không ngờ tới là thật.“Chúng ta tận lực phối hợp ngươi, có giết được tên Nguyên Anh kỳ Ưng yêu kia không thì phải xem ngươi.”Nho sinh trung niên chia đám người Vương Thanh Sơn thành ba đội ngũ.
Vương Trường Sinh và Liễu Mị Nhi đi thep Phương Mộc cùng nhau hành động.
Ngô Vân Nhi đi theo Tử Dương đạo nhân cùng nhau hành động.Thời gian đêm khuya.Ngoại trừ Thanh Lộc sơn có đèn đuốc sáng trưng, trong phạm vi mười dặm đều bị bao phủ một tầng bóng đêm trong mông lung, đưa tay không thấy năm ngón tay.Bên trên bình nguyen bát ngát, hoang tàn vắng vẻ.
Mấy ngàn con thanh sắc yêu lang nằm úp sấp trên mặt đất, buồn ngủ.
Ba nam hai nữ ngồi xếp bằng trên một mảng đất trống, hai mắt nhắm nghiền.
Bọn họ đều là bán yêu, phụ trách ở bên ngoài cảnh giới, lòng đất có yêu trùng, trên trời cao có yêu cầm, mặt đất có yêu thú.
Còn có nhiều đạo cấm chế, người tu tiên muốn lẻn vào vụn trộm, khả năng rất thấp.Một trận cuồng phong có chút âm lãnh thổi qua, năm tên bán yêu chợt mở hai mắt, hai mặt nhìn nhau.“Làm sao vậy? Có cái gì dị thường sao?”Một người nam thanh sam nghi hoặc nói, ánh mắt hắn hướng về bốn phía nhìn lại cũng không có phát hiện dị thường.“Xem xét một chút cấm chế có dị thường hay không?”Mặt đất bỗng nhô lên một đống đất, một con giun màu vàng hình thể thật lớn từ trong lòng đất chiu ra.“Địa khâu thú! Nó như thế nào mà từ lòng đất chui ra đây, nó không phải là ở trong cảnh giới sao/”Con giun màu vàng há ra một mồm máu to, một đạo ô quang từ trong đó bay ra, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu bọn họ, hoá thành một đạo lớp màn màu đen dày đặc, bên ngoài lớp màng có một mặt quỷ màu xanh dữ tợn.Lớp màn màu đen lập tức che kín bọn họ, hào quang lưu chuyển không ngừng."Không tốt, địch tập, địch tập, mau cấp..."Người nam thanh sơm chưa kịp nói xong, hai bàn tay phủ đầy lông đen trồi lên khỏi mặt đất rồi chộp lấy hai chân hắn nhanh như chớp.Ngay từ đầu hai bàn tay màu đen, rất nhanh lại xuất hiện thêm mấy chục con Quỷ trảo màu đen, mấy chục con Kim đan kỳ luyện thi từ trong lòng dất chui ra, đánh về phía người nam thanh sam.Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong một không gian hẹp hòi, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Kim đan kỳ luyện thi.
Lão nha của mấy chục con Kim đan kỳ luyện thi cắn nát làn da bọn họ, rồi hút khô tinh huyết bọn họ.
Năm tên Kim đan kỳ bán yêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, căn bản là không có thể truyền ra lớp màn màu đen.Xa xa, Phương Mộc hài lòng gật đầu, há mồm phun ra một lệnh kỳ ô quang lập loè, tiếng động gào khóc thảm thiết đại thịnh, mặt cờ có thể nhìn thấy một tấm mặt quỷ dữ tợn.Hắc sắc lệnh kỳ ô quang đại phóng, hình thể tăn vọt theo, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, từng mảng lớn sươn mù màu đen tuôn ra có chút cay mũi, hướng về phía trước thổi quét đám yêu thú.Một màng xuất hiện kinh người, yêu thú cấp thấp va phải sươn mù màu đen, đều biến thành một bãi máu loãng, thi cốt vô tồn.Vương Thanh Sơn nhìn thấy như vậy thầm giật mình, không hổ danh là Nguyên anh tu sĩ, bản mạng pháp bảo lại lợi hại như vậy.Oành đùng đùng!Một đạo tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, một đoàn đám mây hình nấm thật lớn màu đỏ ở phía xa xa chân trời sáng lên, giống như phóng pháo hoa vậy.Phương Mộc nhướng mày, vội vàng dặn dò nói: “Tống đạo hữu bọn họ bị bại lộ, không cần ẩn núp, động thủ.
Mệnh lệnh của ta chỉ có một câu, không phải phi tộc của ta thì sẽ sinh dị tâm, giết không tha.”Hăn hung hăng nhoáng lên lệnh kỳ màu đen trong tay, bầu trời chợt ám xuống dưới, âm phong từng trận, tiếng động gào khóc đại thịnh.
Mặt đất truyền đến một trận tiếng gầm rú thật lớn, từng con cốt thi từ lòng đất chui ra bị hắc khí quấn quanh, nhào về phía đám yêu thú cấp thấp.Đám người Vương Thanh Sơn đáp ứng xuống, ra tay diệt sát yêu thú cấp thấp.Bên ngoài cảnh giới chính là yêu thú cấp thấp.
Vương Thanh Sơn tế ra chín thanh phi kiếm màu xanh, kiếm quang lần lượt thay đỏi, thả ra từng mảng lớn kiếm khí màu xanh.
Một con yêu thú màu xanh bị kiếm khí trảm thành thịt nát..