Trần Hải Tân giọng điệu bình thản, nếu không phải Trần Tương Nhi thực sự thích Vương Minh Nhân, hắn cũng sẽ không nói với Vương Minh Nhân những điều này.Vương Minh Nhân lộ vẻ mặt do dự.
Trần Tương Nhi lần nào cũng nói sẽ sửa, nhưng có một lần nào sửa lại? Bụng dạ hẹp hòi, Trần Hải Tân đều đã nói đến phân thượng này, hắn cũng không dám thẳng thừng cự tuyệt.Nếu hắn đáp ứng hào hảo, Trần Tương Nhi lại có tính tình thích ăn dấm.
Cả ngày nháo cùng hắn.
Cho đến lúc nào đó, nếu hắn lại hưu thê, không phải là chuyện cười sao?Hắn đã tu luyện đến Kim Đan tầng bảy, nếu trở về Bắc Cương, hắn tin tưởng trong vòng năm mươi năm có thể tu luyện đến Kim Đan tầng chín, sau đó đánh sâu vào Kim Đan kỳ.Hắn luôn mãi do dự, liên tưởng đến Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Vương Thanh Sơn.
Lòng tự tin tăng hơn nhiều, uyển chuyển nói: “Việc này liên hệ trọng đại, Trần sư bá có thể cho đệ tử thời gian suy xét rõ ràng hơn không?”“Không thành vấn đề, chừng nào thì ngươi suy xét rõ ràng thì lúc đó hẵng ra tiền tuyến.
Một ngày không suy xét rõ ràng thì ngươi ở lại tổng đà luyện chê sphasp bảo, trận kỳ, trận bàn.
Phát huy đầy đủ sở trường của ngươi, về phần Tây Môn sư điệt, nhất định phải ở lại tổng đà.”Giọng điệu Trần Hải Tông lạnh lùng, Tiêu Diêu kiếm tốn và nhiều vị Nguyên Anh tu sĩ đi tiền tuyến.
Nguyên Anh tu sĩ ở lại tổng đà không nhiều lắm, Trần Hải Tông là phó phong chủ kiếm phong, phụ trách điều phối tu sĩ bậc cao.
Từ Tử Hoa phụ trách vận chuyển vật tư.Vương Minh Nhân muốn lập công tranh cử Thái Nhất ngũ kiệt? Trần Hải Tân không cho Vương Minh Nhân ra tiền tuyến, lý do danh chính ngôn thuận.
Vương Minh Nhân là Luyện khí sư bậc ba, lại là song linh căn, không tất yếu phải ra tiền tuyến mạo hiểm.
Ở lại hậu phương luyện chế pháp bảo, trận kỳ, trận bàn, phát huy ưu thế của bản thân.Cho dù đánh mười năm chiến sự, Vương Minh Nhân luyện chế pháp bảo mười năm cũng vô pháp lập được nhiều công lao.“Được, đệ tử hiểu rõ, nhất định cùng Trần sư bá hội báo.”Vương Minh Nhân cung kính nói, thần sắc bình tĩnh.Hắn có chút tức giận, nhưng hắn biết lý do của Trần Hải Tân danh chính ngôn thuận.
Hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt, hắn chỉ có thể nuốt xuống khẩu oán khí này.“Nếu có rảnh thì đi xem Tương Nhi một chút, mặc kệ nói như thế nào các ngươi cũng là vợ chồng một hồi.
Không cần biến thành mọi người không thể nhìn mặt nhau.”Trần Hải Tân nói xong, đứng dậy rời khỏi.
Vương Minh Nhân cùng Tây Môn Phượng đứng dậy đưa tiễn.“Phu quân, nếu không ngươi đáp ứng Trần sư bá đi! Ta nguyện ý làm thiếp, dù sao ngươi và nàng cũng thành thân trước.”Tây Môn Phượng cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói.Trần Tương Nhi có thể cung cấp cho Vương Minh Nhân rất nhiều trợ giúp.
Nếu suy nghĩ vì tiền đồ của Vương Minh Nhân, Tây Môn Phượng có thể lùi một bước.Vương Minh Nhân ôm Tây Môn Phượng, ôn nhu nói: “Đứa ngốc, ta đã nói rồi, ngươi là thê tử duy nhất của ta.
Điểm này vĩnh viễn không thể thay đổi.
Ngươi cũng rõ ràng tính cách nàng ta, thành thật một đoạn thời gian rồi cũng sẽ quay trở về bản tính cũ.
Chờ Thanh Sơn kết anh, Vương gia chúng ta có ba Nguyên Anh tu sĩ, luyện khí thì luyện khí.
Chờ ta kết anh, sẽ không cần xem sắc mặt của người khác.
Ta ghét nhất là người khác uy hiếp ta.
Trần Tương Nhi nếu tự mình nói với ta, lấy tình lấy lý, ta còn nguyện ý cùng nàng nối lại tình xưa.
Nàng không nên lấy Trần sư bá ép ta, Nguyên Anh tu sĩ rất giỏi sao? Vương gia chúng ta cũng có hai Nguyên Anh tu sĩ.”Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cho Vương Minh Nhân chỗ dựa rất lớn.
Hơn nữa còn có Vương Thanh Sơn, Vương Minh Nhân cũng không e ngại Trần Hải Tân.
Hắn cũng không dám đối nghịch Trần Hải Tân, chỉ có thể cùng hắn dây dưa.“Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta quả thật xin lỗi Trần sư tỷ.
Lựa ngày chúng ta cùng đi vấn an nàng đi! Chúng ta xin lỗi nàng, muốn đánh muốn phạt tuỳ nàng.
Chỉ cần nàng không nhắm vào ngươi, bảo ta làm cái gì cũng được.”Vương Minh Nhân nắm chặt bàn tay Tây Môn Phượng, vẻ mặt nhu tình nói: “Phượng nhi, ta hẳn là nên cưới ngươi về làm vợ sớm hơn.
Ngươi yên tâm, nàng không dám làm gì chúng ta đâu.
Nói cho cùng, đây cũng là việc tư, không làm trái với môn quy giới luật.”...Tại một mảng bình nguyên rộng mở, tiếng hô giết vang lên tận trời, tiếng gầm rú cũng không ngừng vang lên.
Các loại linh quang pháp thuật đánh lên mặt đất, sáng lên ở trên hư không.
Hơn vạn yêu thú đang cùng người tu tiên chiém giết.
Trên mặt đất gồ ghề phân tán không ít thi thể của yêu thú và ngươi tu tiên.
Còn có một bộ phận yêu thú chưa chết, phát ra một trận gào thét thống khổ, mặt bị nhuồm thành màu đỏ máu.Mấy ngằn ngàn người tu tiên tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ, dựa vào trận phá ngăn cản công kích của yêu thú.
Hơn mười lớp màn đủ mọi loại màu sắc xuất hiện ở trên thảo nguyên.Bên trong một lớp màn bảo vệ màu xanh nhạt, Vương Mạnh Ưởng cùng hơn mười Trúc cơ tu sĩ tụ tập cùng nhau, dựa vào trận pháp công kích yêu thú.Vương Mạnh Ưởng vốn thuộc tình báo đường, hắn không am hiểu đấu pháp, sở trường là giao tế.
Phụng mệnh gia nhập vào Thiên Phong thương minh, nay đã lên làm chưởng quầy.
Ai biết Yêu tộc đánh lại đây, hắn đi theo tu sĩ bậc ba của Thiên Phong thương minh lui lại, Yêu tộc đuổi sát không tha.Hắn nhìn về hướng trời cao, có thể nhìn thấy đủ loại màu sắc linh quang bạo liệt nổ ra.
Chín Kim Đan tu sĩ đang cùng bán yêu Kim Đan kỳ chém giết.
Trước mắt có thể thấy, Kim Đan tu sĩ Nhân tộc đang ở thế hạ phong.
Không có cách nào, bán yêu có yêu thú bậc ba trợ trận, hai tay nan địch tứ thủ..