Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1218: 1218: Tử Chiến





Giao long màu vàng bay lượn một vòng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Vương Thanh Sơn.Ba người Diệp Lãng cũng không nhàn rỗi.

Hoặc khống chế pháp bảo, hoặc thi triển linh thuật công kích Vương Thanh Sơn.Sắc mặt Vương Thanh Sơn trở nên mười phần ngưng trọng.

Hắn hít sâu một hơi, quanh thân hiện ra một mảng lớn hư ảnh phi kiếm.

Hư ảnh nhanh chóng thực hoá, hoá thành một quang quyển thật lớn màu xanh, giống như khổng tước xoè đuôi vậy.Ngón tay Vương Thanh Sơn hướng về phía đối diện điểm, quát nhẹ một tiếng: “Đi.”Tiếng xé gió vang lớn, vô số phi kiếm màu xanh bắ n ra.

Hoá thành một luồng nước lũ màu xanh, đánh về phía đối diện.Vô số phi kiếm màu xanh đánh lên trên người giao long, truyền ra một trận kim thiết giao nhau trầm đục.

Ngoài thân giao long màu vàng không hề xuất hiện một chút vết thương nào.Giao long màu vàng không bị ngăn trở, tiếp tục đánh về phía Vương Thanh Sơn.

Nó mở ra mồm máu to, phun ra một đoàn hoàng quang chói mắt, đánh về phía Vương Thanh Sơn.Vương Thanh Sơn bấm niệm pháp quyết, bảy thanh phi kiếm b ắn ra, xoay tròn sau đó hợp thành một thể.


Hoá thành một đạo kiếm quang cỡ lớn dài hơn mười trượng, chém thẳng về phía giao long màu vàng.Kiếm quang cỡ lớn dễ dàng chém náy hoàng quang, khí thế hùng hổ chém về phía giao long màu vàng.Sắc trời chợt tối xuống, nước biển đổi thành xích hồng sắc, giống như đang cháy vậy.Một đoàn hoả vân màu đỏ thât lớn xuất hiện ở trên trời cao.

Bên trong hoả vân truyền ra từng trận sấm rền, tản mát ra một cỗ sóng nhiệt ngập trời.Một lão giả sắc mặt hồng nhuận cầm trong tay một cây phiên kỳ xích hồng sắc, thần sắc lạnh lùng.Phiên kỳ trong tay hắn hung hăng phiêu động, bay ra một đạo hồng quang chói mắt, nhập vào bên trong hoả vân, biến mất không thấy.Hoả vân màu đỏ giống như nước sôi vậy, kịch liệt cuồn cuộn.

Một viên đã lớn bằng một hố nước được bao bọc một lớp hoả diễm bay ra từ bên trong hoả vân.

Giống như thiên thạch rơi xuống đất vậy, đánh về hướng Vương Thanh Sơn.Giao long màu vàng lắc đầu vung đuôi, thoát ly chiến đoàn, tránh được thiên thạch màu đỏ.Đây còn chưa hết, hai người Diệp Lãng khống chế pháp bảo, công kích Vương Thanh Sơn.Trên người Vương Thanh Sơn lao ra một cỗ kiếm ý kinh người, vô số hư ảnh phi kiếm màu xanh xuất hiện.

Hư ảnh nhanh chóng thực hoá, bay lượn vòng quanh hắn.

Một luồng lốc xoáy cao hơn mười trượng xuất hiện giữa không gian trống rỗng.

Rất nhanh thổi quét về hướng ba người Diệp Lãng.Chọn quả hông mềm mà bóp, Vương Thanh Sơn không làm gì được Hoàng Ngọc Hư, không có nghĩa là hắn không làm gì được ba người Diệp Lãng.Thiên thạch màu đỏ còn cách lốc xoáy màu xanh gần mười trượng, thì bay ra một mảng kiếm khí màu xanh, đánh vỡ nát thiên thạch màu đỏ.

Một ít thiên thạch màu đỏ đánh lên trên mặt đất, nhất thời tạo ra một cái hố lớn.

Hoả diễm màu đỏ điểm lửa cỏ dại trên mặt đất, thế lửa nhanh chóng lan tràn.Tiếng xé gió vang lên mãnh liệt, lốc xoáy màu xanh bay thẳng đến ba người Diệp Lãng, tốc độ cực mau.Lão giả áo bào đỏ nhướng mày, phiên kỳ trong tay hung hăng đại trướng.

Nhoáng lên một cái, một cỗ khí lưu nóng cháy xuất hiện giữa không gian trống rỗng.

Sau đó hoá thành một con lốc xoáy màu đỏ cao hơn hai mươi trượng, dẫn theo một cỗ sóng nhiệt ngập trời, nghênh hướng lốc xoáy màu xanh.Toàn thân hắn sáng lên một trận hồng quang, nhanh chóng lui về phía sau.


Hai người Diệp Lãng một bên khống chế pháp bảo công kích lốc xoáy màu xanh, một bên bay lùi về phía sau.Hai luồng lốc xoáy xanh đỏ va chạm vào nhau, bộc phát ra một cỗ khí lưu cường đại.

Nơi nào khí lưu đi qua, đều cuốn lên lượng lớn bụi đất, một ít cây cối bị nhổ tận gốc, cuốn lên trên trời cao.Oành đùng đùng!Một tiếng nổ vang lên, lốc xoáy màu đỏ bị lốc xoáy màu xanh dằn xéo vỡ nát.“Người kiếm hợp nhất!”Vang lên một tiếng quát lạnh, ba đạo thanh quang chói mắt bay ra từ bên trong lốc xoáy màu xanh.

Phân biệt công kích ba người Diệp Lãng.Nghe xong lời này, ba người Diệp Lãng bị doạ sợ, đều thi pháp ngăn cản.Lão giả áo bào đỏ nhẹ nhàng nhoáng lên phiên kỳ trong tay, thả ra một mảng lớn hoả diễm màu đỏ che ở trước người.

Sau đó lấy ra thêm một mặt thuẫn bài che chắn.Lưỡi dao màu vàng trong tay Diệp Lãng run lên, bay ra một mảng lớn nhận ảnh màu vàng bổ về phía đối diện.

Đồng thời vỗ một tấm phù triện lên trên người.

Một kiện chiến giáp màu vàng xuất hiện trên người hắn, bảo vệ toàn thân.Một người nam áo lam khác lấy ra một cây lệnh kỳ màu lam, hoá thành một lớp thuỷ mạc màu lam che kín toàn thân.Vang lên một trận kim thiết giao kích trầm đục, đồng thời tiếng hét thảm cũng vang lên.Một đạo cầu vồng màu xanh xuyên thủng lớp phòng ngự của người nam áo lam.

Chém hắn thành một mảng huyết vũ.

Thanh quang chợt loé, hiện ra bóng người Vương Thanh Sơn.“Năm đó ngươi thả cho Bát muội một con ngựa.

Hiện tại ta cũng thả cho ngươi một con ngựa.


Ngươi rời khỏi nơi này, nếu khong đừng trách kiếm của ta vô tình.”Vương Thanh Son truyền âm cho Diệp Lãng.

Năm đó Diệp Lãng buông tha cho Vương Thanh Thiến, nay Vương Thanh Sơn cũng thả cho Diệp Lãng một con ngựa.

Nếu vừa rồi hắn nhắm vào Diệp Lãng, Diệp Lãng chắc chắn phải chết.“Người ở giang hồ, tất có nhiều chuyện thân bất do kỷ.”Diệp Lãng lắc lắc đầu, truyền âm nói.Tiếng xé gió vang lớn, một đạo hoàng quang xuất hiện trước mặt Vương Thanh Sơn, bay thẳng đến đầu hắn.Cổ tay Vương Thanh Sơn run lên, b ắn ra một mảng lớn kiếm khí màu xanh.

Bên ngoài thân hắn cũng hiện lên một tầng sáng mờ màu vàng, chính là linh thuật phòng ngự Lưu ly kim thân.Oành đùng đùng!Một cỗ cự lực đánh úp tới, Vương Thanh Sơn bị hoàng ảnh đánh trúng, bay ngược ra ngoài.

Cả người hắn đập vào trên vách đá, phun ra một miệng đầy máu tươi.Một tiếng gầm rú trầm thấp vang lên, một toà núi lửa màu đỏ cao hơn mười trượng đập đến.

Núi lửa màu đỏ được một mảng hoả diễm lớn bao vây lấy, hung hăng nện xuống..