Cánh của Phệ hồn kim thiền hung hăng vỗ, tránh đi công kích của viên hầu màu xanh lục.Giữa hư không trên đầu của viên hầu màu xanh lục vặn vẹo một trận, một cự chưởng màu lam lớn vài trượng hiện lên giữa không gian trống rỗng.
Nhanh chóng đánh về phía viên hầu xanh lục.Nó hét thảm một tiếng, máu tươi không ngừng chảy, khí tức uể oải đi không ít.
Một cỗ hoả diễm màu vàng từ trên trời giáng xuống, dừng ở trên người viên hầu xanh lục.
Viên hầu xanh lục phát ra một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể nó dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, hoá thành tro bụi.
Trên đất chỉ còn sót lại một viên châu màu đen lớn bằng quả trứng chim.Phệ hồn kim thiền phun ra một mảng ánh sáng mờ màu vàng, quấn lấy viên châu màu đen, nhập vào trong cơ thể.Vương Trường Sinh có thể cảm nhận được rõ ràng, trong thức hải ùa vào một cỗ thần thức cường đại.Uông Như Yên thấy một màn như vậy, cũng thả ra một con Phệ hồn kim thiền.
Con kim thiền mà nàng nuôi chỉ là bậc hai, lấy được từ Vạn thú đảo.Không có quỷ vật Kim Đan kỳ, đám quỷ vật còn lại không phải là đối thử của hai con Phệ hồn kim thiền.Không đến nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã tiêu diệt toàn bộ quỷ vật.Giữa hư không chợt sáng lên một trận kim quang, mấy chục ngọc bàn màu vàng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trên bàn bày ra không ít đồ vật, có pháp bảo, phù triện, yêu đan, luyện khí tài liệu,…Mỗi một ngọc bàn đều bị một lớp màn hình màu bạc bao bọc, mặt ngoài trải rộng phù văn huyền ảo.“Tiếp tục vượt ải? Hay là cầm ba món đồ vật rời khỏi?” Chợt vang lên thanh âm của nữ đồng váy kim sắc.Nếu bọn họ cầm đồ rời khỏi, sẽ được truyền tống ra ngoài.
Nếu tiếp tục vượt ải, sẽ không thể lấy đi những món đồ này.“Tiếp tục vượt ải.”Vương Trường sinh vừa dứ lời, cảnh tượng chung quanh bỗng trở nên mơ hồ.
Bọn họ chợt xuất hiện ở bên trong một sơn cốc của một núi tuyết lớn.
Phóng mắt nhìn lại, xung quanh đều là một mảng tuyết trắng xoá.
Một cỗ hàn ý lạnh đến thấu xương đập vào mặt, từng cơn gió lạnh gào thét thổi qua.Bốn phía sơn cốc toàn là núi, những ngọn núi cao hơn nghìn trượng.Mặt đất truyền đến một trận tiếng vang trầm đục, mấy chục thổ bao di động về hướng bọn họ.
Đây còn chưa hết, núi cao ở bốn phía kịch liệt chớp động.
Lượng lớn bông tuyết đổ đổ nhào xuống, hoá thành mấy chục khoả tuyết cầu cỡ lớn, lăn thẳng đến hướng bọn họ, cầu tuyết càng lăn càng lớn.Uông Như Yên lấy ra Kim liên cầm, tay ngọc gẩy qua cầm huyền, tiếng đàn vang lớn.
Một cổ âm ba vô hình thổi quét ra, khuếch tán về bốn phương tám hướng.Oành đùng đùng!Âm ba vô hình và tuyết cầu va chạm vào nhau, nhất thời phát ra một mảng khí lưu cường đại.Vương Trường Sinh mang lên bộ Phá linh quyền, hai đấm vừa động.
Vô số quyền ảnh màu lam bay ra, đánh về bốn phương tám hướng.Bọn họ phải tốc chiến tốc thắng, kéo thời gian càng dài pháp lực bị lãng phí càng nhiều.…Tầng thứ mười bả.
Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam đang vây công một con cự hổ màu đỏ và một con cự mãng màu xanh.Dưới sự trợ giúp của Trình Chấn Vũ, Trịnh Nam đã tiến vào Kim Đan kỳ.
Hiện có tu vi Kim Đan tầng hai, Trình Chấn Vũ là Kim Đan tầng bốn.Trình Chấn Vũ sử dụng ba thanh phi kiếm màu vàng, Trịnh Nam ngồi ở trên đất.
Trước người bày ra một cây đàn cổ màu lam, ngón tay ngọc nhanh chóng xẹt qua cầm huyền.Một đạo âm ba màu lam nhạt bay ra, rất nhanh xẹt qua thân thể của cự mãng màu xanh và cự hổ màu đỏ.
Chúng nó giống như bị định trụ vậy, không thể nhúc nhích.Linh thuật Trấn tiên âm, có thể siêu lòng nhiếp phách, yêu thú cũng không thể tránh né.Đây la linh thuật độc môn của Thiên âm phiên hải công, Trịnh Nam tu luyện là “Thiên âm phên hải công”.Nhân cơ hội này, Trình Chấn Vũ bấm niệm pháp quyết, ba thanh phi kiếm màu vàng hoá thành mấy trăm thanh, chém vỡ nát cự hổ màu đỏ và cự mãng màu xanh.Chung quanh bỗng xuất hiện mấy chục ngọc bàn màu vàng, trên bàn bày không ít đồ vật.“Phu nhân, thực lực của chúng ta có hạn, xong qua mười bảy tầng đã xem là không tệ rồi.
Ta thấy chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi! Nếu tiếp tục vượt ải, chỉ sợ là sẽ có nguy hiểm.”Trình Chấn Vũ đề nghị, hắn hiểu được thực lực của chính mình đến đâu.Trịnh Nam gật gật đầu, rồi nói: “Được, ta nghe theo lời chàng, phu quân.”Bọn họ lấy ba món đồ vật, sáng lên một mảng kim quang, bao phủ hai người bọn họ.
Kim quang tản đi, bọn họ đã biến mất không thấy.…Tầng ba mươi, Chu Vân Tiêu cầm trong tay một cây trường đao hồng quang lập loè, điên cuồng công kích bốn khôi lỗi thú có kim quang rực rỡ.Bốn con khôi lỗi thú đều có tu vi Kim Đan tầng sáu, am hiểu thuật liên thủ, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm.
Nhưng bên ngoài thân chúng nó gồ ghề, hiển nhiên đã chịu không ít vết thương.Ánh mắt Chu Vân Tiêu lạnh lùng, trường đao màu đỏ trong tay hào quang đại trướng.
Một tầng hoả diễm màu đỏ hiện lên, nhiệt độ xung quang tăng vọt.“Hoành tảo thiên quân!”Tay hắn năm chặt trường đao màu đỏ, chém về hướng hư không.
Bắn ra một luồng đao khí hơn mười trượng, đao khí màu đỏ bọc một tầng hoả diễm màu đỏ.Oành đùng đùng!Vang lên một trận gầm rú đinh tai nhức óc, đao khí màu đỏ chém bốn con khôi lỗi thú thành tám khối.Hư không phụ cận sáng lên một trận kim quang, xuất hiện mấy chục ngọc bàn, trên mỗi ngọc bàn đều có một món đồ.
Pháp bảo, phù triện, trận kỳ, trứng linh thú, công pháp bí tịch, linh dược đều có.Hắn đến liếc mắt cũng không liếc một cái, ăn vào một viên đan dược màu lam, trầm giọng nói: “Ta tiếp tục vượt ải, sư phụ có thể xông qua tầng thứ ba mươi bốn, ta cũng có thể.”Ánh mắt hắn tràn đầy thần sắc cuồng nhiệt, chiến ý ngập trời..