“Náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu Nhật Nguyệt cung chúng ta.”Một thanh âm có chút trêu tức từ phía cao cao truyền đến.
Một đạo kim quang xuất hiện ở chân trời phía xa, đang bay hướng đến Trấn tiên tháp, tốc độ rất nhanh.Không qua bao lâu, kim quang ngừng lại, là một toà cung điện màu vàng cao hơn mười trượng.
Lớn khoảng nửa mẫu, cột đá chạm khắc long phượng, cử cung điêu khắc một thái dương màu vàng thật lớn.Cửa cung mở ra, một lão giả kim bào mặt mày hồng hào và một thiếu phụ váy lam bước ra.Ở phía sau bọn họ, là hơn mười tu sĩ Kim Đan, trong đó có một thanh niên thanh sam cao cao gầy gầy và một cô gái váy ngân sắc ngũ quan diễm lệ.
Thanh niên thanh sam ở mi tâm có một hoa văn hình thái dương, cô gái váy ngân sắc ở mi tâm có một hoa văn ánh trăng màu bạc.“Là tu sĩ Nhật Nguyệt cung.”Tu sĩ vây xem xôn xao một trận, có người nhận ra lai lịch của những người tu tiên này.Công Tôn Ưởng híp hai mắt lại, ánh mắt dừng ở trên người thanh niên thanh sam và cô gái váy ngân sắc.Nhật Nguyệt cung chia làm Nhật cung và Nguyệt cung, cũng không phải đệ tử nào cũng có thể có hoa văn thái dương và ánh trăng ở mi tâm.
Chỉ có Nhật cung chủ và Nguyệt cung chủ tiếp theo mới có tư cách lưu lại dấu hiệu ở mi tâm, đây là dấu hiện tượng trưng cho thân phận.Thanh niên thanh sam họ Tống tên Thiên Dương, cô gái váy ngân sắc họ Mộc tên Nguyệt Hoa.
Hai người đều có tu vi Kim Đan tầng chín.
Bọn họ là đạo lữ song tu, am hiểu hợp kích thuật, là Chưởng đà tương lai của Nhật Nguyệt cung.“Trần đạo hữu, Lâm đạo hữu, Trầm đạo hữu, các ngươi đều mang những vãn bối xuất sắc đến, đều không sợ bọn họ xảy ra bất trắc sao?”Một đạo thanh âm có chút trêu tức vang lên.Một thiếu niên lục bào môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú mở miệng nói.
Thiếu niên lục bào nhìn có vẻ trẻ tuổi, thật ra là lão quái vật sống đã mấy trăm năm.Trần Ngang, Nguyên Anh tầng sáu, đạo hào là Thanh Trúc thượng nhân.
Công pháp tu luyện có công hiệu lùi lại tuổi tác, tương đương với Trú nhan thuật.Tu tiên giới Nam Hải tài nguyên phong phú, có không ít tán tu Nguyên Anh kỳ.
Trong đó có bảy vị tán tu Nguyên Anh kỳ thực lực cường đại, uy danh hiển hách, tự xưng là Thất tiên Nam Hải.
Trần Ngang chính là một trong Thất tiên Nam Hải, trú ở Thanh Trúc đảo.Ở phía sau hắn, là một thanh niên thanh sam ngũ quan tuấn lãng và một thiếu phụ váy thanh khuôn mặt đẹp đẽ.
Thanh niên thanh sam có tu vi Kim Đan tầng năm, thiếu phụ váy thanh có tu vi Kim Đan tầng bảy.“Trần đạo hữu, ngươi cũng không phải cũng dẫn hai đệ tử đến sao? Vị kia chính là đệ tử ngươi mới thu nhận Mộc Dịch, Mộc tiểu hữu rồi! Thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”Lão giả kim bào cười nói, ánh mắt dừng trên người thanh niên thanh sam, trong mắt lộ ra một chút thần sắc tò mò.Có thể được Thất tiên Nam Hải Trần Ngang thu là đệ tử, Mộc Dịch này khẳng định là có chỗ độc đáo.Trần Ngang lạnh nhạt cười rồi nói: “Tiểu đệ tửu của lão phu đâu có so được với đệ tử Nhật Nguyệt cung các ngươi tỉ mỉ đào tạo, Lục đạo hữu khách khí rồi.”“Nói nhiều lời thừa thãi như vật để làm gì! Nếu Trấn tiên tháp xuất thế, để cho tiểu bối xông vào một lần là được.”Năm Kim Đan tu sĩ của Trầm gia lấy ra Trấn tiên lệnh, rót vào pháp lực.
Trấn tiên lệnh nở rộ ra linh quang chói mắt, bao phủ bóng người bọn họ.
Sau khi linh quang tản đi, bọn họ đều đã biến mất không thấy.Trong bán kính mười dặm, rót pháp lực vào Trấn tiên lệnh là có thể đi vào Trấn tiên tháp.
Chính vì như thế, tán tu và tu sĩ Kim Đan tiểu thế lực mới có thể tiến vào Trấn tiên tháp.Tại một toà hoang đảo cách mấy vạn dặm, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thanh Sơn và Tử Nguyệt tiên tử đứng ở trên đỉnh một ngọn núi.Có Trấn tiên lệnh, là có thể đi vào Trấn tiên tháp lịch lãm.
Có thể đơn độc vào tháp, cũng có thể đi nhiều người.
Nhưng nhân số càng nhiều, gặp được trở ngại càng lớn.Vương Trowngf Sinh và Uông Như Yên am hiểu thuật liên thủ, bọn họ đều là Kim Đan tầng bảy, hắn dự định liên thủ tiến vào tháp.Vấn đề hiện tại là, xuất ra bảo vật gì giao cho Khôi lỗi thủ tháp.Trấn tiên tháp có Khôi lỗi thủ tháp, mỗi một người tu tiên tiến vào Trấn tiên tháp ngoại trừ Trấn tiên lệnh, còn phải giao cho khôi lỗi thủ Trấn tiên tháp một món đồ.
Có thể là công pháp bí tịch, cũng có thể là đan dược pháp bảo.
Đồ vật càng trân quý, số tầng xông vào sẽ càng cao, được đến món đồ càng trân quý.Cũng bởi vì vậy, tài vật của Trấn tiên tháp mới vĩnh viễn không bao giờ cạn.Tử Nguyệt tiên tử lấy ra một món pháp bảo hạ phẩm bậc hai.Nàng đã là Kim Đan tầng tám, còn có nhiều Khôi lỗi thú bậc ba.
Nàng đối với việc tiến vào Trấn tiên tháp có tràn đầy tự tin.“Khôi lỗi thủ tháp? Thật hay giả? Nó có thể nhìn ra được công pháp là thật hay giả sao?”Vương Trường Sinh một tay nâng cằm, tò mò hỏi.“Nghe nói có thể.
Nghe bảo Khôi lỗi thủ tháp đã sinh ra một tia linh trí, ta cũng không biết là thật hay giả.
Trấn tiên tháp là thông thiên linh bảo, khôi lỗi thủ tháp sinh ra một tia linh trí cũng không kỳ quái.
Vương sư huynh, liên thủ tiến vào tháp rất khó khăn.Ta đơn độc tiến vào là được rồi.
Các ngươi tu luyện bí thuật liên thủ, có thể cùng nhau tiến tháp.
Về phần tộc chất của các ngươi, vẫn là tiến tháp một mình sẽ tốt hơn.
Nếu là nhiều người tiến tháp đều sẽ có khó khăn như nhau, vậy thì bảo vật đã sớm bị đại môn phái lấy hết rồi.”Tử Nguyệt tiên tử chậm rãi nói, giọng điệu chân thành.Vương Trường Sinh cẩn thận suy ngẫm, cảm thấy Tử Nguyêt tiên tử nói có đạo lý..