Trong màu đỏ rừng trúc, Vương Vinh Miểu đang kể lại tình huống của mình mấy năm nay và nguyên ngân xuất hiện ở nơi này với Uông Như Yên“Lão tổ tông, trong sơn động kia có một gốc Hoả diễm tảo, đã được ngàn năm.
Được con yêu thú bậc ba đó trông coi.”Uông Như Yên gật gật đầu dặn dò: “Ngươi đi theo ta, không cần chạy loạn.”Nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ xuất hiện ở giữa sườn núi.
Cách đó không xa có một sơn động lớn, Sư lân thú ẩn thân ở đây.Uông Như Yên lấy ra hơn trăm cây trận kỳ bạch quang lập loè, đem trận kỳ chôn ở phụ cận cửa động.Đây là bộ thượng phẩm trận pháp bậc ba Hàn vân tru yêu trận, lấy được từ Trữ vật giới của Nguyên Anh tu sĩ lần trước, rất thích hợp để đối phó với Sư lân thú.Nàng lại bày thêm một bộ thượng phẩm bậc hai trận pháp Nặc linh trận, giao cho Vương Vinh Miểu làm chủ.“Vinh Miểu, ngươi khống chế Nặc linh trận là được, những chuyện còn lại cứ giao cho ta.”Uông Như Yên dặn dò, lấy ra một trận bàn màu vàng đưa cho Vương Vinh Miểu.“Vâng, lão tổ tông.”Vương Vinh Miểu nhận lấy trận bàn màu vàng, đánh vào đó một đạo pháp quyết.
Vô số sương mù màu vàng xuất hiện từ mặt đất, che lấp một khu vực lớn.Nếu có Kim Đan tu sĩ đi qua nơi này, nếu không tra xét kĩ càng, khó có thể phát hiện được dị thường ở đây.Uông Như Yên nâng bước đi vào động, một cỗ sóng nhiệt khó chịu đập vào mặt.
Ngay cả khi có linh quang hộ thể, trán của nàng vẫn chảy ra một tầng mồ hôi.Không qua bao lâu, nàng dừng bước chân, phía trước có một hang đá lớn vài trăm trượng.
Góc trái có một cây táo màu đỏ cao năm sáu trượng, trên cây có hơn hai mươi quả táo nhỏ màu đỏ.
Tản mát ra một mùi thơm lạ lùng.Hào quang sáng mờ bao bọc bên ngoài quả táo màu đỏ, lưu chuyển không ngừng, giống như được bao bọc bởi một tầng hoả diễm màu đỏ vậy.Không thấy bóng dáng sư lân thú, hình như nó đã rời khỏi.Uông Như Yên thả ra thần thức, cũng không phát hiện sự tồn tại của Sư lân thú.Xem ra, Sư lân thú biết được thuật ẩn nấp nào đó.Bên trong hoàn cảnh nóng bức, quả thực có thể che dấu được khí tức của nó.Uông Như Yên thả ra một con Khôi lỗi thú bậc một, đi đến hướng cây táo.
Khôi lỗi thú còn cách cây táo mười trượng, một hoả cầu cỡ lớn từ trên trời giáng xuống, hung hăng nện lên trên người Khôi lỗi thú.Ngay sau đó, Sư lân thú từ trên trời giáng xuống, hoá thành một ánh lửa màu đỏ, đánh về hướng Uông Như Yên.Uông Như Yên không chút hoang mang, lấy ra một lệnh kỳ bạch quang lập loè, nhẹ nhàng ném ra ngoài.
Một tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, tuôn ra một luồng gió lạnh thấu xương.
Hoá thành một con phong mãng dài hơn mười trượng, đánh về phía Sư lân thú.Sư lân thú mở ra mồm máu to, một ngụm đã cắn rớt đầu phong mãng màu trắng.Tiếng đàn vang lớn, mấy chục phong nhận cỡ lớn bay nhanh đến, hung hăng bổ vào trên người Sư lân thú.
Phát ra tiếng kim thiết giao nhau.Làm xong tất cả những thứ này, Uông Như Yên dọc theo đường trở về, tốc độ rất nhanh, Sư lân thú nhanh chóng đuổi theo.Vương Vinh Miểu đứng ở bên ngoài sơn động, vẻ mặt có chút khẩn trương.Trong động truyền ra tiếng gầm rú thật lớn, Uông Như Yên từ trong sơn động vọt ra.
Một cỗ hoả diễm thô to theo sát phía sau.
Cũng may không có làm bị thương Uông Như Yên.Rống rống!Sư lân thú vọt ra từ trong sơn động.
Nó vừa lao ra khỏi sơn động liền bị cỏ dại trên mặt đất điên cuồng sinh trưởng, quấn lấy thân thể nó.Ngoài thân nó tràn ra một mảng hoả diễm, đốt đút cỏ dại.Đúng lúc này, cảnh tượng xung quanh biến đổi.
Nó chợt xuất hiện ở một mảnh băng nguyên hoang vắng, một luồng gió lạnh lạnh thấu xương gào thét quét qua.
Từng bông tuyết trắng từ trên cao từ từ bay xuống.Cách đó không xa có một cự tằm màu trắng hình thể thật lớn.
Đúng vậy, chính là Bích nhãn hàn tằm, ở bên người nó, còn có Thanh nguyên phù binh.Bích nhãn hàn tằm miệng phun ra hàn khí màu trắng về phía Sư lân thú.
Thanh nguyên phù binh cầm trong tay một cây trường đao màu xanh, công kích Sư lân thú.Uông Như Yên một bên khống chế trận pháp, một bên khống chế Bích nhãn hàn tằm và Thanh nguyên phù binh công kích sư lân thú.
Hàng phục Sư lân thú chỉ là vấn đề thời gian.…Một ngọn núi cao vạn trượng màu đỏ, đỉnh núi có một hoả trì dài mấy trăm trượng.
Bên trong là nham thạch nóng chảy không ngừng quay cuồng, toát ra một đám bong bóng.Bốn phía địa hoả trì đều là màu hồng, có một gốc cây ăn quả cao năm sáu trượng cách đó không xa.
Cây này không có quả cũng không có lá, trụi lủi.
Trên cây lộ ra sáu khối vật thể màu đỏ.
Giống như linh ngọc được mài thành hình trứng.Quả đó tản mát ra một hương thơm mê người, mặt ngoài có chút đường vân màu vàng.
Nhìn kĩ một chút sẽ thấy nó như một con hoả tước màu đỏ.Một đám mây đen đang tử xa bay tới trên không ngọn núi lửa, chính là Phương Mộc.“Chu tước quả, xem ra có vẻ đã được hơn hai ngàn năm.”Phương Mộc một tay nâng cằm, trên mặt lộ ra thần sắc hứng thú.Tay áo hắn run lên, bắn ra một đạo ô quang, thẳng tiến đến Chu tước quả, tốc độ rất nhanh.Thời điểm ô quang chỉ còn cách Chu tước quả năm trượng, một cỗ nham thạch màu đỏ nóng cháy, lớn bằng cánh tay người trưởng thảnh, bây ra từ bên trong Địa hoả trì.
Ngăn cảm ô quang.Một âm thanh trầm nặng, nham thạch màu đỏ nóng chảy và ô quang va chạm vào nhau.
Có một cỗ hoả diễm màu đỏ thẳng tiến về phía Phương Mộc.Phương Mộc nhướng mày, vung tay, hoả diễm đột nhiên biến mất.Tay phải hắn sáng lên một trận ô quang, đánh về một phương hướng nơi hoả trì.
Một quyền ảnh màu đen lớn bằng nắm tay bay ra, hung hăng tiến về hoả trì..