Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1152: 1152: Sư Lân Thú Và Giao Lân Thú 1





Lão giả áo bào vàng trợn mắt há mồm, linh thú hắn bồi dưỡng nhiều năm nhanh như vậy đã bị đối phương giết chết.

Trong mắt hắn lộ ra thần sắc sợ hãi.

Hắn biết mình đụng phải tấm thiết cứng rồi, thân thể nhập vào bên trong cuồng phong.

Hoá thành một đạo độn quang màu vàng, phá không bay đi.Tiếng đàn vang lên dồn dập, bắn ra từng đạo phong nhận cỡ lớn, đánh thẳng tới lão giả áo bào vàng.Cự chuỳ màu đỏ bay dựng lên, khí thế hùng hổ đánh về phía lão giả áo bào vàng.

Nơi nào nó đi qua đều truyền ra một tiếng gầm rú âm trầm.Thanh nguyên phù binh sáng lên vô số linh văn, chân phải hung hăng đạp mặt đất.Cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, cao mấy chục trượng, nhanh chóng bện thành một cây trường thương màu xanh.

Công kích chính diện lão giả áo bào vàng, trước sau giáp kích.Lão giả áo bào vàng vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài màu vàng, bành trướng mấy chục lần, bay lộn vòng quanh hắn.


Tay phải hắn vỗ vào hư không, vô số hoàng quang xuất hiện giữa hư không.

Hoá thành một cự chưởng lớn vài trượng màu vàng, đánh về phía trường thương màu xanh.Oành đùng đùng!Lão giả áo bào vàng đỡ công kích của Uông Như Yên, một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, giống như thanh âm của người nữ đang khóc.Cỏ dại sinh trưởng điên cuồng, nhanh chóng bện thành một viên cầu thật lớn, bay vây lão giả áo bào vàng ở bên trong.Thanh nguyên phù binh trong tay cầm một cây trường thương màu xanh, Bích nhãn hàn đàm phun ra một tàm ti mảnh khảnh màu trắng, đánh về phía lão giả áo bào vàng.Lão giả áo bào vàng một bên khống chế pháp bảo ngăn công kích của Thanh nguyên phù binh.

Một bên né tránh công kích của Bích nhãn hàn tằm, có chút cuống tay cuống chân.Thanh nguyên phù binh có năng lượng khôi phục rất mạnh, phi đao bổ vào trên người nó, chỉ lưu lại một vết đao ngân dài nửa thước.

Sau khi sáng lên một trận thanh quang lại khôi phục như thường.Gần nửa khắc đồng hồ sau, một tiếng thê lương vang lên, lão giả áo bào vàng chỉ cảm thấy hoa mắt.

Chợt xuất hiện ở bên trong một mảnh không gian màu máu, huyết khí tận trời, thi thể khắp nơi.“Không tốt, ảo thuật.”Lão giả áo bào vàng chợt cảm thấy cổ lạnh lẽo, sự tình gì cũng không còn biết nữa.Uông Như Yên thu hồi địch tử pháp bảo, để cho Thanh nguyên phù binh thu lấy tài vật trong tay áo lão giả áo vàng.

Nàng ngắt lấy Xích kim chi, đem thi thể Viên hổ thú thu vào bên trong linh thú châu.Làm xong tất cả, nàng đi đến sâu bên trong rừng trúc.Sau một chén trà nhỏ thời gian, nàng đi ra khỏi rừng trúc.

Trước mắt xuất hiện một hồ nước thật lớn, bên trái hồ nước có một ngọn núi cao mấy ngàn trượng.Một trân tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên.

Ngay sau đó, một đạo lam quang từ trong một hang động giữa sườn núi bay ra, một ánh lửa màu đỏ theo sát sau đó.Uông Như Yên thả ra thần thức, nàng phát hiện lam quang là một ti sĩ Trúc cơ, mà ánh lửa là một yêu thú bậc ba.Nàng cũng không biết tình huống trong bí cảnh, Trúc cơ tu sĩ này lại biết được tình huống bí cảnh.Nàng lấy ra Thanh nguyên phù binh, Thanh nguyên phù binh chân trái hung hăng đạp mặt đất.

Vô số cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, chặn ánh lửa màu đỏ.Nhân cơ hội này, Uông Như Yên tay ngọc vừa lật, một đạo lam quang bay ra.

Nhanh như tia chớp cuốn lấy lam quang, cuốn trở lại bên người.Một thanh niên áo lam thân hình cao lớn, chính là Vương Vinh Miểu.Vương Vinh Miểu trog mắt tràn đầy hoảng sợ, sau khi nhìn thấy Uông Như Yên, hắn hơi sửng sốt.


Hắn rất nhanh phản ứng lại, cung kính nói: “Tôn nhi Vương Vinh Miểu bái kiến lão tổ tông.

Ta là Vinh Miểu, tổ tiên là Vương Trường Tinh.”Uông Như Yên hơi sửng sốt, nàng đánh giá Vương Vinh Miểu một chút, nghi hoặc hỏi: “Là ngươi.

Vinh Miểu, sao ngươi lại ở chỗ này?”Trúc cơ tu sĩ của Vương gia ở Đông Hoang không nhiều, Vương Vinh Miểu là một trong số đó.

Uông Như Yên ở chỗ Vương Thiên Kỳ, có thấy được bức hoạ của Vương Vinh Miểu.Bức hoạ của Uông Như Yên, lúc nhỏ Vương Vinh Miểu có thấy qua.

Sau khi Uông Như Yên Kim Đan, dung nhan không có nhiều thay đổi, Vương Vinh Miểu vừa nhìn lướt qua đã nhận ra....Vương Vinh Miểu đang địn trả lời, một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc truyền đến.

Một luồng ánh lửa màu đỏ đánh thẳng đến bọn họ.Ánh lửa màu đỏ tốc độ rất nhanh, Uông Như Yên rất nhanh đã thấy rõ hình dáng của ánh lửa màu đỏ.

Rõ ràng là một con dị thú thật lớn.Dị thú đầu sư thân lân, bên ngoài thân trải rộng một lớp vảy màu đỏ.


Lưng có một đôi cánh thật lớn, cái đuôi dài nhỏ.“Sư lân thú!”Uông Như Yên có chút kinh ngạc nói, trên mặt lộ ra thần sắc hứng thú.

Nàng còn chưa có linh thú của riêng mình.

Hàng phục con hạ phẩm bậc ba Sư lân thú này làm linh thú cũng không tồi.Rống rống!Sư lân thú phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, há mồm phun ra một cỗ hoả diễm to bằng cánh tay người trưởng thành, đánh về phía Uông Như Yên.Một luồng sóng nhiệt đánh úp lại, hư không xuất hiện một trận vặn vẹo, tựa như tới hư không cũng đều bị thiêu đốt.Uông Như Yên ngọc dung biến đổi, bấm niệm pháp quyết.

Hai nắm tay của Thanh nguyên phù binh chuyển động, bay ra hai quyền ảnh màu xanh lớn vài trượng, nghênh đón hoả diễm màu đỏ.Oành đùng đùng!Hai quyền ảnh màu xanh bị hoả diễm màu đỏ đánh vỡ nát, hoả diễm tản ra bốn phía, rơi xuống mặt đất.

Nhất thời bùng lên, hoá thành đại hoả hừng hực.Cỏ dại màu xanh điên cuồng sinh trưởng, bện thành mấy chục dây thừng màu xanh, cuốn lấy tứ chi Sư lân thú.Tứ chi Sư lân thú bừng lên một mảng hoả diễm màu đỏ, rất nhanh đã đốt đứt dây thừng màu xanh.Lúc này, Uông Như Yên và Vương Vinh Miểu đã chạy thoát rồi.Sư lân thú cũng không đuổi theo, quay về sào huyệt của mình..