Một thanh niên hắc sam, lưng hắn đeo một cái quan tài.
Chính là Âm thi tông Phương Mộc.
Hắn đã tu luyện đến Kim Đan tầng bảy, trên người tản mát ra một cỗ sát khí nống đậm.“Phương đạo hữu, đã lâu không gặp.”Uông Như Yên nhìn thấy Phương Mộc, có chút kinh ngạc.Ký ức của Vương Trường Sinh đối với Phương Mộc vẫn còn rất mới mẻ.
Thời điểm Trúc cơ kỳ, Vương Trường Sinh thiếu chút nữa thì chết trên tay Phương Mộc.
Thời điểm tiến vào Thiên Lang bí cảnh, lại gặp được Phương Mộc.
Uông Như Yên cũng biết đươc sự tồn tại của Phương Mộc.Không có biện pháp, Kim Đan tu sĩ lưng đeo quan tài, gần nhất chỉ có một người là Phương Mộc.Âm thi tông là một trong bảy đại tiên môn Đông Hoang, nhưng những đệ tử Âm thi tông khác trên lưng không đeo quan tài.
Chỉ có Phương Mộc là có đeo.“Ngươi là…”Phương Mộc có chút kinh ngạc, hắn không quen biết Uông Như Yên.“Chúng ta trước kia đã từng gặp qua.
Phương đạo hữu quý nhân hay quên, không nhớ rõ thiếp thân cũng bình thường.
Thời điểm thiếp thân Trúc cơ kỳ, có gặp qua Phương đạo hữu.”Uông Như Yên cười nói, thăm dò một bí cảnh xa lạ, nhiều hơn sự giúp đỡ cũng tốt.
Đương nhiên, Phương Mộc chưa chắc đồng ý liên thủ cùng nàng.
Nhưng có một tầng quan hệ này, nếu điều kiện cho phép, nàng có thể liên thủ thủ bảo cùng Phương Mộc.“Ồ.”Phương Mộc cũng không chú ý đến Uông Như Yên, bước nhanh tiến tới sơn động.Uông Như Yên dặn dò đám người Vương Thiên Kỳ: “Được rồi, các ngươi trở về phường thị trước đi! Tối nay ta sẽ cùng các ngươi hôi họp.”Nói xong lời này, Uông Như Yên nhảy vào sơn động.
Hoá thành một đạo độn quang màu lam, nhập vào bên trong quang môn màu đỏ.Vương Thiên Kỳ dẫn theo những tộc nhân khác, bay về hướng phường thị.Uông Như Yên chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển một trận, hình ảnh trước mắt mơ hồ hẳn lên.
Chờ nàng khôi phục thanh tỉnh, chợt xuất hiện ở trước mặt một ngọn núi màu đỏ.Bầu trời cũng là màu đỏ sậm, đất đá phân tán ở trên mặt đất đều là màu đỏ, đến ngay cả bùn đất cũng vậy.Nơi này rất nóng, sóng nhiệt kinh người.
Chân trời bay lơ lửng những đám mây màu đỏ, giống như một đoàn hoả diễm màu đỏ ở trên trời cao.Cuồn cuộn sóng nhiệt đánh úp lại từ bốn phương tám hướng, giống như phải nướng chín người vào mới cam lòng.Uông Như Yên bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân hiện ra một lớp màn màu đỏ, đem sóng nhiệt ngăn cách ở bên ngoài.Nàng thả ra thần thức tra xét tình huống, cũng không phát hiện khí tức của những người tu tiên khác.
Sử dụng Ô phượng pháp mục, cũng không phát hiện có cấm chế gì.”Trời cao bỗng truyền đến một trận tiếng vang “Cạc cạc”, một mảng hoả vân lớn màu đỏ xuất hiện ở phía chân trời.
Rất nhanh bay tới hướng vị trí của nàng.Uông Như Yên nhíu mày, lấy ra Kim liên cầm, thần sắc đề phòng.Không qua bao lâu, nàng thấy rõ hình dáng của hoả vân.
Rõ ràng là hơn trăm con Hoả nha, cũng may không phải là Hoả nha bậc ba.Hoả nha phát hiện ra Uông Như Yên, phát ra một trận tiếng kêu kì quái, sau đó công kích Uông Như Yên.Chúng nó còn chưa đánh tới, hơn trăm quả hoả cầu màu đỏ đã đánh đến nơi, sóng nhiệt nóng kinh người.Uông Như Yên trong mắt loé lên hàn quang, ngón tay giữ chặt một cây cầm huyền, sau đó buông lỏng tay.Một tiếng cầm huyền âm trầm vang lên, một đạo âm ba vô hình màu lam bay ra.Âm ba màu lam giống như khắc tinh của hoả cầu màu đỏ vậy.
Hơn trăm viên hoả cầu màu đỏ đều tắt, âm ba màu lam nhanh chóng xẹt qua thân thể hơn trăm con Hoả nha.Hơn trăm con Hoả nha màu đỏ rơi xuống, thân thể không có chút cết thương nào, lục phủ ngũ tạng đã bị âm ba làm vỡ nát.Uông Như Yên đem thi thể hơn trăm con Hoả nha màu đỏ thu vào bên trong trữ vật châu, nâng bước đi lên núi.Một lát sau, nàng biến mất ở bên trong một mảng rừng rậm màu đỏ.…Một mảng bình nguyên hoang vắng màu đỏ, thần tình Phương Mộc lạnh lùng, lưng đeo một chiếc quan tài.Trên trời cao, một mỹ phụ trung niên trên lưng có đôi cánh dơi, đang triền đấu cùng hai cự điêu màu đỏ.Mỹ phụ trung niên trong mắt lộ ra hung quang, có hai chiếc răng nanh sắt bén, hiển nhiên là cương thi.Tốc độ của nàng rất nhanh, hai cánh vẫy đập không ngừng, thả ra một trận cuồng phong.Nàng phát ra một tiếng hô quái dị, bay ra một cổ âm ba màu trắng.
Hai cự điêu nghe được tiếng hô, tốc độ biến chậm đi rất nhiều.Nhân cơ hội này, bên ngoài thân mỹ phụ trung niên sáng lên một trận huyết quang chói mắt.Vô số sợi máu mảnh nhỏ bay ra từ mười ngón tay nàng, nhanh chóng xuyên thủng thân thể hai cự điêu màu đỏ.Hai cự điêu màu đỏ dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, từ từ biến thành thây khô.
Một thân tinh huyết đều bị hút khô.Mỹ phụ trung niên bay trở về mặt đất, đem thi thể hai cự điêu giao cho Phương Mộc.Phương Mộc thu hồi hai thi thể cự điêu màu đỏ, dùng một loại ánh mắt như nhìn bảo vật nhìn mỹ phụ trung niên.“Ta đã tập hợp được tứ loại thiên thi Mộc, Thuỷ, Phong và Thổ.
Nơi này linh khí dư thừa như vậy, khẳng định có thể tìm được yêu thú có thần thông thuộc tính Hoả, đem luyện chế thành thiên thi thuộc tính Hoả.
Chờ ta tìm được đủ chín loại thiên thi, ta chính là người duy nhất từ trước đến nay làm được điều này của Cửu Âm tông.”Phương Mộc lẩm bẩm, vẻ mặt mười phần hưng phấn.Hắn tu luyện địa phẩm công pháp “Cửu âm thiên thi đại pháp”.
Nếu có thể luyện chế ra chín loại thiên thi thuộc tính khách nhau, sau đó đem thiên thi bồi dưỡng đến tu vi ngang mình.
Bố trí thiên thi đại trận, có thể vượt qua đấu pháp đại cảnh giới.
Tu sĩ tu luyện công pháp này ở Âm thi tông không ít.
Nhưng rất ít người tu tiên thành công luyện chế ra chín loại thiên thi..