Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1140: 1140: Hổ Khẩu Đoạt Thực 2





Sơn hải châu trong tay Vương Trường Sinh hào quang đại trướng, trào ra lượng nước lớn đem chắn Kim sí tinh nghĩ ở bên ngoài.Một tiếng tê minh quái dị vang lên, một con Kim sí tinh nghĩ dài ba trượng từ trong màn chướng khí màu tím bay ra.

Phun ra một cỗ hoả diễm màu tím đánh lên trên màn nước, lượng lớn màn nước bị đánh bay mất.

Những con Kim sí tinh nghĩ khác cũng noi theo, phun ra hoả diễm màu tím công kích Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.“Phu quân, mau thả Cửu vân tước dẫn dắt bọn nó rời đi, bằng không chúng ta không thể an toàn xuyên qua nơi này.”Uông Như Yên nói xong, thả ra một con khổng tước màu xanh bay về hướng bên trài.

Vương Trường Sinh cũng thả ra Cửu vân tước, bay vè hướng bên phải.Thấy một màn như vậy, đàn Kim sí tinh nghĩ phân làm hai, truy kích hai con Cửu vân tước.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hào quang bên ngoài đại trướng, độn tốc nhanh hơn không chỉ gấp đôi, hoá thành một cầu vồng màu lam xuyên qua màn chướng khí màu tím.

Hơn một ngàn con Kim sí tinh nghĩ vẫn đứng ở trên mặt màn thuỷ mạc màu lam.


Làm thành một mảng lớn bao vây thuỷ mạc.Uông Như Yên lấy ra một lệnh kỳ màu trắng, thả ra một mảng lớn hàn khí màu trắng.

Thuỷ mạc màu lam nhanh chóng kết băng, đóng băng những con Kim sí tinh nghĩ đang ở trên thuỷ mạc.Lúc này, hai con Cửu vân tước cũng đã bị Kim sí tinh nghĩ ăn sạch.

Hơn vạn con Kim sí tinh nghĩ đánh về hướng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Vương Trường Sinh chau mày, bàn tay vừa lật, một cái bình ngọc màu xanh xuất hiện trên tay, đổ ra ngoài.Ngón tay hắn bắn ra một đạo lam quang, chuẩn xấc đánh vào bình ngọc.

Vẩy ra một mảng chất lỏng lớn màu tím, chính là Thiên nguyệt thần thuỷ.Thiên nguyệt thần thuỷ có chứa kịch độc, Kim sí tinh nghĩ dính vào Thiên nguyệt thần thuỷ nhất thời bốc lên một trận khói nhẹ.

Cứ như vậy tới tro cũng không còn lại, hơn ngàn con Kim sí tinh nghĩ cứ như vậy biến mất không còn tung tích.Mi tâm Uông Như Yên sáng lên một đạo ánh lửa, Ô phượng pháp mục hiện lên giữa không gian trống rỗng.

Thả ra một ánh lửa lớn màu đỏ, sóng nhiệt cuồn cuộn.Hơn một ngàn Kim sí tinh nghĩ bị ánh lửa mảu đỏ che kín, thân thể không có gió tự cháy, biến thành tro tàn.Ngoài thân Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên bừng sáng độn quang, độn tốc lại nhanh hơn.Kim sí tinh nghĩ sau khi chết mấy ngàn con, không tiếp tục đuổi theo.Vài tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, vài đạo bóng đen từ đầm lầy phóng vụt ra, đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Lệnh kỳ màu trắng trong tay Uông Như Yên hào quang đại trướng, nhả ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, đánh về phía bóng đen.Số đạo bóng đen va chạm và hàn khí màu trắng, nhất thời bị đóng băng, biến thành từng mảng băng.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đẩy nhanh hơn độn tốc, an toàn xuyên qua phiến đầm lầy.Phía sau đầm lầy là một ngọn núi cao nghìn trượng.

Trên núi không có một ngọn cỏ, nhìn qua có chút hoang vắng.Oành đùng đùng!Lại vang lên một tiếng gầm rú thật lớn, phía xa xa sáng lên một nấm vân màu đỏ.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đưa mắt nhìn nhau, gật đầu, đi về hướng trên núi.Bên trong một sơn cốc hình chữ U, trên một mảnh đất trống trải, ba nam một nữ đang cầm trong tay một cái trận bàn.

Đang khống chế trận pháp công kích một con dị thú có ngoại hình giống kỳ lân, ngoài thân nó trải rộng vảy màu đen, trên đầu có một cặp sừng trâu, mười phần cổ quái.Bốn người tu tiên, hai Nguyên Anh tu sĩ, hai Kim Đan tu sĩ.


Dị thú kỳ lân là trung phẩm yêu thú bậc bốn, tương đương với người tu tiên Nguyên Anh tầng sáu.Một cái màn màu đỏ thật lớn bao vây nó ở bên trong.

Dị thú kỳ lân mở miệng phun ra một hoả cầu màu đen lớn bằng quả dưa hấu, nện lên trên lớp màn màu đỏ, truyền ra từng tiếng âm thanh trầm đục.Từng đạo hoả nhận màu đỏ hiện lên giữa không gian trống rỗng, lơ lửng ở giữa hư không.

Rợp trời rợp đất bổ về phía dị thú kỳ lân, trên thân nó hiện lên rất nhiều vết thương.“Tăng thêm công kích, súc sinh này không kiên trì được bao lâu.”Một lão giả áo bào xanh sắc mặt hồng nhuận trầm giọng dặn dò.Ở cuối sơn cốc, có một cửa động lớn vài trượng.Ở sâu trong hang động có một hang đá lớn tầm một mẫu, trong hang đá phân tán ít bàn đá và ghế đá.

Vách đá trái phải có một lớp màn màu vàng, mặt trên có một hoa văn thú nhân rất sống động.

Lưng thú nhân có hai cánh, tám tay, bốn chân.

Phía sau lớp màn màu vàng là một phiến cửa đá màu xanh, mặt trên điêu khắc một hoa văn kỳ lân.Mặt đất chợt gập ghềnh, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên từ dưới đất chui lên, vẻ mặt khẩn trương.Hắn phát hiện có năm người tu tiên đang vây công một trung phẩm yêu thú bậc bốn.

Xem tư thế của bọn hắn, đã sắp giết được yêu thú, vừa hay tiện nghi cho Vương Trường Sinh.Tay áo hắn run lên, mấy chục trận kỳ màu vàng bay ra, nhập vào bốn phía vách đá.


Trên thạch bích hiện ra một lớp màn màu vàng.Trung phẩm trận pháp bậc ba Ngũ hành cách linh, có thể ngăn tất cả thanh âm, lực phòng ngự cũng không yếu.Vương Trường Sinh bước nhanh đi đến bức màn màu vàng, tay phải nắm một viên Sơn hải châu, hung hăng ném về phía bức màn màu vàng.Một màn kinh người xuất hiện, bên ngoài bức màn màu vàng lõm xuống.

Vương Trường Sinh cảm giác mình như đang đánh vào bông vậy.

Rất nhanh, bức màn màu vàng bắn ngược lại, hắn lui lại mấy bước, mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin.Phải biết rằng, hắn mang lên Phá linh quyền sáo, một quyền tương đương mười vạn cân, lại không thể bài trừ cấm chế.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liếc mắt nhìn nhau, bên ngoài thân hai người sáng lên một trận lam quang.

Chính la Quỳ Thuỷ thần quang, có thể cường hoá công kích..