Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1123: 1123: Dụ Sát Ô Thước 1





Bọn họ lấy đi tài vật trên xác tộc nhân, kiểm tra tài vật bên trong Trữ châu vật thì kinh ngạc phát hiện, Độn thuật phù toàn bộ đã bị dùng hết.

Xe ra, vị tộc nhân này lúc trước đã gặp rất nhiều yêu thú lợi hại, rất có thể là Yêu thú bậc hai.Trong một cái sơn động bí ẩn truyền đến một trận gầm rú thật lớn, mặt đất rung chuyển.

Trên mặt đất nâng lên một đôn đất nhỏ, nhanh chóng di chuyển.Một tiếng thanh minh, một con kền kền màu đỏ hình thể thật lớn từ bên trong sơn động đi ra.

Nhìn khí tức của nó, hiển nhiên là yêu cầm bậc hai, tương đương với tu sĩ Trúc cơ.Kền kền màu đỏ vuốt cánh, đuổi theo đống đất.Nó hung hăng vỗ canh, thả ra mấy chục viên hỏa cầu màu đỏ to bằng nắm tay, đánh về hướng đống đất.Oành đùng đùng!Lửa cháy cuồn cuộn bảo phủ đống đất, đống đất không hề di chuyển.Một lát sau, hỏa diễm tán đi, trên đất có một cái hốt lớn vài trượng, bên trong hố bốc lên một mảng nhiệt khí nguy hiểm, không có vật gì khác.Kền kền màu đỏ thấy tình hình như vậy, vuốt cánh bay trở về sơn động.Mặt đất lần nữa dân lên một đống đất nhỏ, đống đấy ấy rất nhanh chóng di chuyển về phía rừng trúc cách đó không xa.Không quá bao lâu, đống đất ngừng lại, một cái Xuyên sơn giáp màu vàng hình thể rất lớn từ lòng đất chui ra.

Xuyên sơn giáp màu vàng chợt xuất hiện từng đạo liệt ngân,, một đánh mà ra, hai người nam tử hơn ba mươi tuổi từ bên trong đó đi ra, trong đó cso một người nam thân hình cao lớn, vẻ mặt khôn khéo.Vương Hiển Phân, một trong Thanh Liên ngũ tử, am hiểu cơ quan Khôi lỗi chi thuật, hẳn là hậu nhân của Vương Trường Hào.“Không nghĩ đến ở ở đây có Yêu cầm bậc hai, cũng không biết tộc nhân khác thế nào.


Phải nhanh chân chạy theo bọn họ hội hợp mới được, nếu không đụng phải Yêu cầm bậc hai, chúng ta chỉ sợ cũng không chạy được.Vương Hiển Phân lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.Đúng lúc này, trời cao truyền đến một trận tiếng gầm rú thật lớn.Hai người nhìn về hướng trời cao, chỉ thấy trên trời cao từng đạo linh quang màu xanh xuất hiện.

Hơn mười đạo linh quang lần lượt bạo liệt mở ra, hóa thành một đóa thanh sắc liên hóa thật lớn.Dựa theo ước định, nếu phát hiện được bảo vật quan trọng, có thể dùng dấu hiệu đặc thù để triệu tập tộc nhân.“Có tộc nhân phát hiện bảo vật quang trọng, nhanh theo chân bọn họ hội hợp.”Vương Hiển Phân hưng phấn nói, hai người chui vào bên trong Xuyên sơn giáp khôi lỗi thú.

Xuyên sơn giáp khôi lỗi thú cuộn lại thành một cái vòng tròn, rất nhanh lăn lộn về phía trước với tộc độ rất nhanh.Bên ngoài một sơn cốc hẹp hòi, Vương Quý Quân đứng bên ngoài cốc, thần sắc có chút kích động.

Ở bên người nàng là một nam một tử đang đứng, vẻ mặt hai người mười phần hưng phấn.“Thiên niên linh nhũ, không nghĩ tới địa phương này có Thiên niên linh nhũ.

Đáng tiếc còn có ba con Ô tước bậc hai, chỉ dựa vào thực lực chún ra không thể đối phó.”“Không vội, cô cô đã phát ra Thanh liên tên, tin tưởng rất nhanh sẽ có tộc nhân chạy tới.”Thời gian sau một chén trà nhỏ, một trận thanh âm oành đùng đùng từ mặt đất truyền đến.

Một viên cầu màu vàng từ xa lăn đến, tốc độ cực nhan.hKhông quá bao lâu, viên cầu màu vàng ngừng lại, hóa thành một cái hình thể Xuyên sơn giáp thật lớn, bụng nó xuất hiện một cánh cửa nhỏ, hai người Vương Hữu Phân đi ra.“Thất thúc công, Cửu thúc công, các ngươi đã đến, chỉ có hai người các ngươi sao?”Vương Quý Quân cười hỏi, tuổi của nàng có phần nhỏ hơn so với Vương Hữu Phân, nhưng kém hai bối.“Theo hai người chúng ta, tộc nhân khác thì cũng không biết đang ở nơi nào, cũng không biết bí cảnh lớn bao nhiêu, Cảm ứng châu vẫn không có phản ứng.

Nếu các ngươi không phát ra Thanh liên tên, chúng ta còn không thể kịp theo các ngươi hội hợp đâu.

Phát hiện ra bảo vật gì mà các ngươi phải dùng Thanh liên tên?”Vương Hữu Nhân tò mò hỏi, với thực lực của Vương Quý Quân, cho dù là đụng phải Yêu thú bậc hai, nàng cũng không đến mức phải nhờ tộc nhân xin giúp đỡ, trừ phi yêu thú thực lực rất mạnh.“Ngàn năm linh nhũ, nhưng có ba con Ô tước bậc hai.

Bằng vào thực lực của chúng ta không thể diệt sát, đành phải phát Thanh liên tên, cho các ngươi đến đây hỗ trợ.”Vương Quý Quân mở miệng giải thích nói, sắc mặt ngưng trọng.Ô tước có một tia huyết mạch của Hỏa phượng.

Xem ra là linh cầm có vẻ lợi hại, không nghĩ tới ở trong này đụng phải ba con Ô tước.“Cái gì? Ô tước.


Lúc này tới bí cảnh là đúng rồi, ta đang cần một con linh cầm đây.”Một thanh âm có chút hào sảng chợt vang lên, một con cự hổ màu xanh hình thể thật lớn rất nhanh vọt về hướng này.

Vương Hiền Thịnh ngồi ở trên lưng hổ truy phong, thần sắc đầy hưng phấn.Hắn có linh trùng linh thú, còn kém linh cầm.

Linh cầm bình thường không lọt vào được mắt của hắn.

Dù sao hắn cũng không phải là tán tu, hắn là bốn đời lưu truyền, tổ tông để lại cho hắn một bút điểm công đức cùng tài vậy.

Hắn lúc này mới có tài lựuc chăn nuôi linh thú linh cầm linh trùng.

Nếu không, người bình thường tự minh duy trì tu luyện là không tệ rồi.


Sao có thể xa hoa giống hắn, chăn nuôi linh thú linh trùng linh cầm.Tài lực không đủ giàu có, nhưng không cách nào khác trở thành Ngự linh sư.

Chăn nuôi linh trùng linh thú thì cần không ít nguyên liệu tu tiên.

Vậy tu sĩ có thể có được một con linh thú thì không tệ, nào có tư cách chọn lựa.Vương Hiển Thịnh thì không giống như vậy, tổ phụ hắn là thời Ngũ Đại đơn truyền, tằng tổ phụ, cao tổ phụ đều tu luyện kiếm đạo, tuy không trở thành người nổi bật, nhưng vẫn là tích góp từng tí một điểm công đức cùng tài vật.

Kim ban viêm trùng cùng Truy phong hổ là của cha hắn để lại cho hắn.

Chính hắn cũng không có chăn nuôi linh thú, nói đúng ra là chướng mắt linh thú linh cầm bình thường..