Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1099: 1099: Thần Uy Bí Thuật 1





Hắn trong lòng thầm kêu không tốt, nhìn về phía lão giả áo bào trắng.

Lão giả áo bào trắng trong ánh mắt có chút dại ra, hiển nhiên cũng đã bị ảnh hưởng.Lục Cương biết mình đã trung thiết bản, lại có thể đụng phải lượng ít âm tu trong tu tiên giới.Âm tu am hiểu âm luật, dùn âm luật gây xích mích người tu tiên thất tình lục dục, người tu tiên là thanh tâm quả dục, cũng không phải là vô tình không dục.

Âm tu rất ít có thể tu luyện đại thành, một khi đại thành, thực lực mạnh hơn so với tu sĩ cùng giai.Hắn không dám chậm trễ.

Nếu tiếp tục ở lại chỗ này, hắn cũng sẽ bị lạc tâm trí.Hắn hóa thành một đạo độn quang màu vàng phá không mà đi, mục tiêu chính là vị trí chân nhãn.Tiếng hô xé gió vang lớn, một đạo lốc xoáy màu vàng cao hơn trăm trượng đánh về hướng hắn với tốc độ rất nhanh.Lục Cương vội vàng lấy ra một trường côn màu vàng, hung hăng đánh về phái lốc xoáy màu vàng.Tại thời điểm vợ chồng Vương Trường Sinh đối phó với địch, Vương Thu Hồng cũng phân tán đại bộ phận tộc nhân, để tránh bị liên lụy.Đúng lúc này, bầu trời sáng sửa chợt đầy mây đen, cuồng phong gào thét, một đoàn mây đen thật lớn chợt xuất hiện ở trên bầu trời Ngần Xà đảo.“Lôi kiếp, sao lúc này có thể đưa lôi kiếp tới.”Vương Thu Hồng nhướng mày, sắc mặt trở nên rất khó xem.Trúc cơ tu sĩ đánh sâu vào Kim Đan kỳ, thời gian lôi kiếp tới không cố định.


Vương Thu Hồng thật không thể ngờ vào thời điểm kẻ địch sát thương môn lại đưa lôi kiệp đến, hy vọng kẻ địch không làm ảnh hưởng đến việc bọn họ đánh sâu vào Kim Đan kỳ.Cuồng phong gào thét, lại có thêm một đoàn mây đen xuất hiện trên bầu trời Ngân Xà đảo.“Cái gì? Tứ bá và Thập nhị thúc có thể đồng thời đưa tới lôi kiếp.”Vương Thu Hồng kinh ngạc nói, chau mày.Vương Thanh Kỳ cùng Vương Thanh Thuân bế quan mười mấy năm, lại có thể đồng thời đưa tới lôi kiếp, vừa đúng lúc địch tới diệt môn, hy vọng bọn họ có thể sẽ không bị ảnh hưởng.Một trận tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, mặt đấy kịch liệt rung động.

Một đạo hoàng quang từ chỗ Vương Trường Sinh bay ra, thẳng bay đến bên ngoài đảo.Đúng lúc này, lôi minh thanh vang lớn, một lớp màn lớn màu bạc hiện lên, che kín cả tòa đảo nhỏ.Một đạo cầm tiếng trầm trọng vang lên, từng cỗ âm ba vô hình nhanh bắn ra, mục tiêu thẳng đến hoàng quang.Hơn mười đạo tia chớp màu bạc thô to từ nơi nào đó trên đảo bay ra, khí thế hùng hổ đánh về phía hoàng quang.Lục Cương khí tức hỗn loạn, sắc mặt hắn lạnh lùng, trường côn màu vàng trong tay rung lên, từng mảng lớn côn ảnh màu vàng bay ra, nghênh về hướng âm ba cùng tia chớp màu bạc.Oành đùng đùng!Một trận tiếng gầm rú vang lên, âm ba cùng tia chớp màu bạc bị đánh trúng vỡ nát, từng mảng lớn khí lưu nhanh chóng khuếch tán.Hư không dao động, một cự chưởng màu lam to mười trượng xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Cương.

Cự chưởng màu lam bên ngoài trải rộng hồ quang màu lem, tỏa ra khí tức khủng bố.Cự chưởng màu lam dữ dỗi chụp trên người Lục Cương.

Từng mảng lướn lôi quang màu lam bao phủ thân thể Lục Cương.

Lục Cương phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.Ngay sau đó, từng mảng lớn côn ảnh từ lôi quang màu lam bay ra, lần lượt đánh về phía hai chỗ hai luồng mây đen.

Đúng vậy, đấy là chỗ ở Vương Thanh Kỳ cùng Vương Thanh Thuân.Chỗ Vương Thanh Kỳ gần chỗ Ngân hạnh lôi quả thụ, Vương Thanh Linh căn cứ vào chỉ điểm Diệp Hải Đường, đang khống chế đại trận hộ đảo.“Không tốt, hắn muốn phá Tứ biểu ca đánh sâu vào Kim Đan.

Biểu tỷ, mau ngăn hắn lại.”Diệp Hải Đường ngọc dung biến đổi, vội vàng mở miệng nhắc nhở.Vương Thanh Linh biến đổi pháp quyết, lôi minh vang lớn.

Từng mảng tia chớp màu bạc từ cây Ngân hạnh lôi quả thụ bay ra, đánh về phía côn ảnh màu vàng.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng muốn ngăn cản Lục Cương.


Nhưng đúng lúc này một tấm phù triện rực rõ màu vàng từ bên trong lôi quang màu lam bay ra.

Sau một cái mơ hồ, hóa thành một thanh cự nhận màu vàng dài hơn một trượng tỏa ra linh khí dao động kinh người.Phù triện công kích hạ phẩm bậc bốn kim cương trảm phù tiên.

Nguyên Anh tu sĩ cũng không dám chống đỡ....Phụ cận Vương Thanh Thuân chợt dài ra vô số cỏ dại, hoá thành một bức tường xanh cao chục trượng, chặn đứng côn ảnh màu vàng.Cự nhận màu vàng nở rộ phát ra kim quang chói mắt, biến mất không thấy.Trong trang viên, ba Kim Đan tu sĩ Diệp Huyên ngã trong vũng máu, khuôn mặt dữ tợn, giống như trước khi chết gặp phải điều gì rất thống khổ vậy.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở bên trong thạch đình, vẻ mặt ngưng trọng.Kim quang chợt loé, trước người chợt sáng lên một đạo kim quang.

Một cây cự nhận màu vàng dài hơn một trượng xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, muốn đem bọn họ chém thành hai nửa.Ngoài thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sáng lên một trận lam quang chói mắt.

Một cái gương màu lam thuỷ mạc chơt hiện lên, bao phủ vợ chồng hai người vào bên trong.Mặt ngoài màu lam thuỷ mạc phập phồng, giống như dòng nước vậy.Thuỷ nguyệt huyền quang có thể bắn ngược lại đại bộ phận công kích.

Ví dự như pháp bảo, linh thuật.Cự nhận màu vàng bị chặn đứng trên màu lam thuỷ mặc, màu lam thuỷ mặc lõm xuống, giống như muốn phá đi vậy.Tay trái Vương Trường Sinh nắm chặt tay phỉ Uông Như Yên, trên người hai người bộc phát linh quang chói mắt.


Màu lam thuỷ mạc nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

Cự nhận màu vàng bị đẩy bay ngược ra ngoài, bay dọc về theo đường cũ, tốc độ cực nhanh.Lục Cương được một trận kinh sợ, dùng trường côn trong tay đánh bay cự nhận màu vàng.

Trường bào màu vàng trên người hắn hào quang đại trướng, tốc độ độn thuật nhanh hơn không chỉ gấp đôi.Trong quá trình sử dụng độn thuật, hắn lấy ra một cây tiểu chuỳ màu vàng.

Nháy mắt bành trướng như một toà núi nhỏ, chém về hướng lớp màn màu bạc..