Người nam trung niên nhíu mày, niệm kiếm quyết, cự kiếm màu đỏ hào quang đại trướng.
Hoá thành một con cự mãng có kích thước to bằng cái hồ nước, mở ra mồm máu đánh về phía lốc xoáy màu xanh.Vương Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, biến đổi kiếm quyết, lốc xoáy màu xanh rất nhanh chuyển động.
Vô số kiếm khí màu xanh từ bên trong lốc xoáy bay ra, chém về phía cự mãng màu đỏ.Oành đùng đùng!Vang lên một trận tiếng gầm rú thật lớn, cự mãng màu đỏ khôi phục bản thể, hoá trở lại thành cây cự kiếm màu đỏ.Người nam trung niên sắc mặt lạnh lùng, không thay đổi kiếm quyết, cự kiếm màu đỏ hào quang đại trướng.
Hoá thành một đạo cầu vồng màu đỏ hơn mười trượng, ý đồ chém đứt lốc xoáy màu xanh.Lốc xoáy màu xanh biến lớn gấp ba, cầu vồng màu đỏ không tránh khỏi bị nhập vào bên trong lốc xoáy màu xanh, không ngừng vẫy vùng.Vang lên tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, lốc xoáy màu xanh bạo liệt mở ra hoá thành năm thanh phi kiếm.
Một cây cự kiếm màu đỏ và một tiểu kiếm rơi trên đất, linh quang hơi chút ảm đạm.“Vương Thanh Sơn thắng!”Trọng tài lớn tiếng tuyên bố, người nam trung niên nhíu mày không nói gì thêm, thu hồi phi kiếm rồi nhảy xuống lôi đài.Vương Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm một hơi, kiếm quyết biến đổi.
Năm thanh Ngọc hư kiếm xoay quanh một vòng, sau đó bay trở về bên trong hộp kiếm.Vương Thanh Sơn nhảy xuống lôi đài, theo dõi những người khác đấu kiếm.“Ồ, là hắn.”Vương Thanh Sơn nhẹ ồ một tiếng, ánh mắt dừng ở một toà lôi đài.Một người nam áo đỏ dáng người cao gầy đang cùng một thiếu phụ váy xanh giao đấu.
Người nam áo đỏ không phải ai xa lạ, chính là Trình Chấn Vũ.Vương Thanh sơn năm đó gặp Trình Chấn Vũ, bởi vì hắn bán cho Vương gia tin tức của thiên địa linh hoả.
Vương Thanh Sơn đối với hắn có ấn tượng sâu sắc.Trình Chấn Vũ là Kim Đan tầng hai, sử dụng hai thanh phi kiếm màu đỏ dài hai thước.
Thả ra một mảng lớn bóng kiếm màu đỏ, chém về phía mấy trăm bóng kiếm màu lam.Thiếu phụ váy lam là Kim Đan tầng ba, tu vi cao hơn Trình Chấn Vũ.Trình Chấn Vũ tựa như không tính tiếp tục tiêu hao pháp lực, biến đổi kiếm quyết.
Hai thanh phi kiếm màu đỏ hào quang đại trướng, hoá thành phi ưng màu xanh lớn hai trượng, đánh về phía mấy trăm bóng kiếm màu lam.Phi ưng màu đỏ giương cánh, thổi ra một cơn lốc cường đại.
Bóng kiếm màu lam va chạm vào cơn lốc, bị đánh bay ngược ra ngoài.Thiếu phụ váy lam nhướng mày, biến đổi kiếm quyết, mấy trăm bóng kiếm màu lam kết hợp thành một thể.
Hoá thành một cự điêu có hình thể thật lớn.Trình Chấn Vũ lại biến đổi pháp quyết, hai con phi ưng màu đỏ hợp thành một thể.
Hình thể bành trướng không chỉ gấp đôi, đánh về phía cự điêu màu xanh.Cự ưng màu đỏ cùng cự điêu đánh vào một chỗ, màu lam cự ưng dường như chiếm thế thượng phong.
Nhưng Trình Chấn Vũ biến đổi kiếm quyết, bên ngoài cự ưng màu đỏ hiện lên mảng lớn hoả diễm.
Cự điêu màu lam dính vào hoả diễm màu đỏ, hoả diễm nhanh chóng lan tràn, cự điêu màu lam phát ra tiếng rên rĩ thống khổ.Cự ưng màu đỏ hảo quang đại trướng, hoá thành một luồng ánh dương rực rỡ màu đỏ lớn hơn mười trượng.Vang lên từng tiếng xé gió lớn, mấy trăm thanh phi kiếm màu đỏ bay ra từ bên trong ánh dương màu đỏ, trảm lên trên người cự điêu.Màu lam cự điêu nhất thời khôi phục bản thể, hoá trở lại thành ba thanh tiểu kiếm màu lam, rơi trên mặt đất, linh quang ảm đạm.“Trình Chấn Vũ thắng!”Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.Vương Thanh Sơn quan sát toàn bộ quá trình, sắc mặt lộ vẻ cân nhắc.
Hắn thật không ngờ, Trình Chấn Vũ cũng là một kiếm tu....Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía lôi đài khác.
Hải Tâm Nhẫm sử dụng chín thanh phi kiếm màu đỏ, hoá thành chín con cự mãng hình thể thật lớn, công kích năm con cự mãng màu xanh.Chín con cự mãng màu đỏ chợt kết hợp lại làm một, hoá thành một giao long có hình thể lớn hơn nữa.
Mở ra mồm máu to nuốt lấy năm con cự mãng màu xanh.Một gã người nam áo bào đỏ vóc dáng cao cao, khống chế phi kiếm hoá thành một vong tròn màu đỏ thật lớn.
Vô số kiếm khí màu đỏ bay ra từ vòng tròn đó, từng đợt phi kiếm nối tiếp nhau chém lên trên cự điêu màu trắng có hình thể thật lớn.
Cự điêu màu trắng khôi phục bản thể, hoá thành một cây trường kiếm màu trắng.Từ lúc người nam áo bào đỏ lên đài tới lức hắn đánh bại đối thủ, không đến hai mươi tức thời gian.Người nam áo bào đỏ là đệ tử Vạn kiếm môn.
Sau khi hắn hạ gục đối thủ, đứng cùng một chỗ với một thiếu phụ váy lam gương mặt thanh tú.“Hắc hắc, lại có thể gặp phải Lý Thuỵ, Lý sư huynh, người này vận khí thật kém.”“Đúng vậy, Lý sư huynh là người xuất sắc nhất Vạn kiếm môn, đạo lữ của hắn là Nam Cung sư tỷ cũng là một trong bảy người xuất sắc ở Vạn kiếm môn.
Đại hội đấu kiếm lần này, Lý sư huynh và Nam Cung sư tỷ khẳng định có thể chiếm cứ vị trí đầu bảng và vị trí thứ hai.”Vương Thanh Sơn nghe tu sĩ Kim Đan của Vạn kiếm môn nói chuyện với nhau xong, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Vương Trường Sinh từng nói qua với hắn, hắn biết một vị đệ tử ở Vạn kiếm môn tên là Lý Thuỵ, đạo lữ là Nam Cung Phù.
Chẳng lẽ là bọn họ?Hắn cũng không nghĩ nhiều, đưa mắt nhìn về lôi đài khác, quan sát các tu sĩ khác đấu kiếm.Kiếm tu tham gia Đấu kiếm đại hội từ những địa phương khác nhau đến, kiếm quyết bọn họ tu luyện cũng không giống nhau, ngự kiếm thuật cũng có chỗ bất đồng.Vòng đấu kiếm thứ nhất rất nhanh đã kết thúc, một trăm năm mươi ba kiếm tu Kim Đan kỳ tiến vào vòng hai.Lần này, Vương Thanh Sơn rút được số năm, đối thủ là một thiếu phụ váy tím vẻ mặt tức giận.
Thiếu phụ váy tím có tu vi Kim Đan tầng bốn, lưng mang ba thanh phí kiếm màu tím..