Thanh Lâu - Phá Quân

Chương 4: Hoặc là thao, hoặc là chết




Dương đại tướng quân nhíu nhíu mày, dường như rất khó chịu, chỗ cọ đầu gối Bạch Tiểu Trúc kia lại trở nên cứng rắn thêm. Tựa hồ không nhịn được nữa, thấy Bạch Tiểu Trúc đã tỉnh hắn liền dứt khoát nhích về phía trước mấy bước, hai bàn tay thô to cởi thắt lưng của Bạch Tiểu Trúc ra, hơi thở phà lên mặt cậu, nóng bỏng vô cùng.

“Giúp ta một chút.” Dương đại tướng quân một bên bá đạo mà kéo đai lưng Bạch Tiểu Trúc, một bên nói: “Giúp ta.”

Tim Bạch Tiểu Trúc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn. Cậu đang sợ. Chẳng lẽ Dương đại tướng quân, người đã bảo sẽ không lộng cậu mà cho cậu làm gã sai vặt, cứ như vậy mà chiếm lấy cậu sao? Không được! Bạch Tiểu Trúc quyết định biến bị động thành chủ động!

“Không, ngài đã nói ta không cần phải hầu hạ ngài cơ mà.” Bạch Tiểu Trúc cự tuyệt.

Tình huống này không nhất thiết phải dùng cúc hoa của cậu mới giải quyết được. Miễn sao có thể làm, như thế là đã ổn không phải ư.

Nhưng chưa chờ Bạch Tiểu Trúc nói ra phương án của mình, Dương đại tướng quân liền nhìn cậu một cái, ánh mắt kiên định, không cho phép kháng cự nói: “Ta từ năm mười bốn tuổi vẫn luôn kiên nhẫn đến bây giờ, thật sự không thể nhịn được nữa. Giúp ta, giúp ta một chút là được. Ngày mai ta sẽ chuộc thân cho ngươi.”

Ngày mai……

Làm cũng đã làm rồi, chuộc thân còn có ý nghĩa gì nữa!

Nếu như muốn cự tuyệt thỉnh cầu của người khác, đóng một cánh cửa lại thì phải cho họ một con đường khác để đi ngay, như thế mới có thể từ chối thành công. Bạch Tiểu Trúc nói: “Ngài đừng có làm ta, ta dùng tay là có thể giúp ngài, thật đó.”

Dương đại tướng quân có chút nghi hoặc hỏi: “Làm ngươi?”

“Trước mắt ngài hãy ngồi sang một bên, thả lỏng tay ra, thời điểm sung sướng cũng đừng chạm đến ta mà mau nắm lấy khăn trải giường.” Bạch Tiểu Trúc nhìn thân hình cường tráng của Dương đại tướng quân, cố gắng trấn định chỉ huy hắn: “Chân quỳ ở đằng sau, không để lúc sảng khoái lại đá trúng ta, ta mới giúp ngài được.”

Dương đại tướng quân gật gật đầu, nửa ngồi nửa quỳ hướng Bạch Tiểu Trúc, hai tay để sau lưng, dáng người hiên ngang, khuôn mặt nghiêm túc, ưỡn khuôn ngực dày rộng. Bạch Tiểu Trúc cũng nửa quỳ, nhưng cậu quá lùn, gương mặt lại vừa vặn đối diện với cơ ngực tráng kiện của Dương đại tướng quân. Hơi thở nóng bỏng vờn trên đỉnh đầu Bạch Tiểu Trúc, hắn nói: “Nhanh lên.”

“Được rồi.” Bạch Tiểu Trúc hít sâu một hơi, duỗi tay cởi bỏ thắt lưng của Dương đại tướng quân, mười ngón tay trắng nõn non mịn nắm lấy, lôi thứ nghẹn đến mức tím đỏ từ trong rừng cây rậm rạp kia ra. Dương đại tướng quân cúi đầu nhìn thứ hùng vĩ đồ sộ của mình, còn có mấy ngón tay Bạch Tiểu Trúc dao động liên tục, nơi đó lại càng lớn thêm một ít, bừng bừng khí thế mà ngẩng lên, phun nước sền sệt.

Bạch Tiểu Trúc đẩy nhanh tốc độ chuyển động ở phần đầu và phần thân của nó, Dương đại tướng quân thở mạnh, ngực mãnh liệt phập phồng, thân trên không tự nhiên mà ưỡn lên trước, đôi tay ở phía sau lưng bắt chặt lấy khăn trải giường, niết tấm khăn đến sắp nát. Chỗ mu bàn tay hắn đột nhiên nổi gân xanh, lộ ra sức mạnh làm Bạch Tiểu Trúc không dám chống cự!

Bạch Tiểu Trúc nhìn tấm khăn trải giường rách rưới kia mà thầm cảm thấy may mắn vì đã dự tính trước.

Không biết Dương đại tướng quân rốt cuộc bao nhiêu tuổi, có thể làm được đến chức vị này, lại nhìn dáng vẻ, có lẽ cũng trên ba mươi! Từ khi mười bốn tuổi đã nhẫn nhịn đến bây giờ, lần đầu tiên nhất định sẽ chịu không nổi. Thân thể hắn lại cường tráng như thế, rất có khả năng sẽ không khống chế được khiến chính mình bị thương.

Có điều, xử nam được cái là lần đầu tiên sẽ rất nhanh.

Qua vài phút đã thấy gương mặt Dương đại tướng quân đỏ ửng, thứ tím đỏ của hắn càng thêm cứng rắn, lại không hề có ý định phóng ra. Bạch Tiểu Trúc thấy vậy, động tác ngày một nhanh hơn. Nhưng ngoài dự đoán, Dương đại tướng quân đột nhiên đấm vào vách tường, khiến cho nó móp thành một cái lỗ bự! Mảnh tường nhỏ rơi xuống tứ tung, cát bụi từ trên màn ập lên hết nửa giường.

Bạch Tiểu Trúc có chút kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy……?”

Là sung sướng quá mức sao?

Vì thế, Bạch Tiểu Trúc liền tiếp tục động tác, nói: “Ngài nhịn một chút, rất nhanh là có thể ra.”

Dương đại tướng quân lại hoàn toàn không để ý, tay phải bắt lấy tay cậu, dời eo về phía sau, làm thứ màu tím đỏ kia cách xa Bach Tiểu Trúc. Phần thân trên lại nhào đến trên người cậu, nhiệt độ nóng bỏng từ thân hình cường tráng vọt tới như sóng triều. Dương đại tướng quân thở hổn hển, dùng cằm râu cọ lấy chiếc cằm mềm mại, nói: “Không thể nhịn…… Nơi đó rất khó chịu.”

Lúc này, thủ vệ bên ngoài nghe thấy tiếng vang do Dương đại tướng quân đấm vách tường, liền gõ cửa hỏi: “Dương đại tướng quân, có chuyện gì sao?”

Dương đại tướng quân hít sâu một hơi, hướng về cửa phòng hô to: “Không có gì! Không có mệnh lệnh của ta thì đừng tiến vào!”

Không cho thủ vệ vào, là muốn lộng cậu sao……

Bạch Tiểu Trúc lúc này còn bị thân hình cường tráng của Dương đại tướng quân đè nặng lên, tâm như nổi trống, yếu ớt hỏi: “Nếu ta không giúp được tướng quân… Ta đi tìm người khác cho ngài nhé?”

Đôi mày rậm của Dương đại tướng quân nhíu lại, hai mắt sáng ngời có thần mà trừng cậu, nói: “Ngươi còn muốn tìm ai, không phải ngươi là người thích hợp nhất sao.”

Bạch Tiểu Trúc: “……”

Bạch Tiểu Trúc giãy giụa nói: “Tướng quân cường tráng như thế, chỉ sợ một mình ta hầu hạ không nổi, hẳn là nhiều người mới có thể thỏa mãn tướng quân.”

“Ngươi không cần phải sợ,” Dương đại tướng quân vươn tay trái, nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Tiểu Trúc, bảo: “Ngươi nói hay lắm, người sống trên đời, thân bất do kỷ… Chính là, cho dù có thỏa hiệp, ta tuyệt đối không thể tiếp nhận người thứ hai. Vừa lúc thấy ngươi thuận mắt, thời như vậy, mệnh như vậy, liền là ngươi.”

Dương đại tướng quân dứt lời, nắm tay phải của Bạch Tiểu Trúc, hướng chỗ sâu bên trong rừng cây tươi tốt của chính mình tìm kiếm.

Bạch Tiểu Trúc mới đầu còn có chút kinh sợ, thật sự không hiểu vì sao Dương đại tướng quân lại nói tuyệt đối không thể tiếp nhận người thứ hai, người xưa không phải đều tam thê tứ thiếp sao? Hơn nữa Dương đại tướng quân địa vị cao, nhất định sẽ có rất nhiều kẻ dâng mỹ nhân cho hắn mới đúng, hậu viện 3000 người cũng vô cùng có khả năng.

Nhưng mà, ngay khi tay Bạch Tiểu Trúc tìm ra trong rừng rậm của Dương đại tướng quân có thêm một cửa động…

Cửa động kia còn như con suối nhỏ chảy nước sền sệt, dính ướt tay Bạch Tiểu Trúc.

Bạch Tiểu Trúc mở to hai mắt, kinh ngạc bất ổn mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc chính trực của Dương đại tướng quân.

Rõ ràng diện mạo, dáng người như thế đều là của đàn ông! Thân cao hơn cậu, cơ thể tráng kiện hơn cậu, chỗ kia cũng hùng vĩ đồ sộ, cằm còn có râu, thế mà lại!!!

Dương đại tướng quân thấy biểu cảm Bạch Tiểu Trúc biến hóa, liền kéo tay Bạch Tiểu Trúc ra, hung bạo ác độc nói: “Ngươi đã biết bí mật của ta.”

Bạch Tiểu Trúc vội vàng bảo đảm: “Ta sẽ không nói cho ai biết!”

Dương đại tướng quân nghiêm túc: “Người chết mới vĩnh viễn khép miệng được.”

Bạch Tiểu Trúc: “……”

Tuy bị Dương đại tướng quân uy hiếp, nhưng Bạch Tiểu Trúc hiện tại đã không còn sợ hãi.

Nhớ tới cảnh Dương đại tướng quân không nhịn được xúc động… Còn có cơ thể nóng bỏng vô cùng của hắn, cả chỗ kia chảy nước không ngừng……

Bạch Tiểu Trúc đột nhiên yên lòng, ít nhất cúc hoa của mình được bảo vệ.

Dương đại tướng quân lại tiếp tục uy hiếp: “Hoặc là thao, hoặc là chết, ngươi chọn một cái đi.”

“Ta…… Thao……” Bạch Tiểu Trúc nhìn gương mặt chính trực của Dương đại tướng quân, yếu ớt mà đáp ứng.