Thánh Khư

Chương 57: Siêu Phẩm Cấp Sử Thi (2)




Phanh!

Sở Phong không để ý chút nào, hắn nhấc chân trực tiếp đá bay con nhện.

Chu Toàn ngồi đó mà trợn trắng mắt, gã dùng sức nuốt ực nước miếng, sau đó thì vỗ vỗ ngực mình, cứ cảm thấy như sắp thở không nổi nữa, vừa rồi gã sợ tới mức thiếu chút nữa ngất liệm đi.

"Người anh em, con đường này hình như không lành mấy, thôi đừng đi nữa, sao tôi có ảo giác như đang xem phim tiền sử ấy, đây đều là quái vật gì vậy, đến một con lại thêm một con!"

Gã hô hấp dồn dập, sợ đến mức sắp không chịu nổi nữa.

Đồng thời, hắn cảm thấy lá gan của Sở Phong quá lớn, một con nhện khổng lồ như thế mà hắn chả chớp mắt cái nào đã lao đến trực tiếp đá bay.

Sau đó không lâu, Chu Toàn ngơ ngác mà nhìn, lần này, gã đã không đơn giản cho là Sở Phong chỉ gan lớn mà thôi.

Bởi vì, trong núi rừng bỗng vô thanh vô tức xuất hiện một con sói một mắt, khổ người nó khổng lồ, dài chừng mười mét, cao mấy mét, răng nanh thì như dao găm sáng như tuyết, mà còn sắc bén vô cùng.

Đồng thời, con sói già một mắt này lại mọc hai cánh hai bên thân, đây là một sinh vật có thể bay được!

Chu Toàn sợ tới mức quay đầu muốn bỏ chạy, kết quả lại phát hiện, Sở Phong lại hoàn toàn ngược lại với gã, hắn trực tiếp xông tới, rất trấn định mà vung tay đánh thẳng.

Ngay sau đó, Chu Toàn há hốc mồm.

Sở Phong mạnh mẽ vô cùng, trên nắm tay mang theo tiếng gió rít vù vù, mà cũng vang vọng tựa tiếng sấm, hắn đánh cho con sói già một mắt kia gào khóc ứ é, sau đó thì liên tục thối lui.

"Không phải tôi đang nằm mơ đó chứ, tôi nhìn thấy gì vậy, quay về thời viễn cổ để xem một bộ phim phóng sự ngoài hoang dã à?!" Chu Toàn dùng sức cắn môi dưới, tin là mình không phải đang trong cơn mộng.

Gã sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, khẩn trương phát hoảng hết sức, rất muốn quay đầu bỏ chạy.

Hoàng Ngưu đứng kế bên mà khinh bỉ, ngay sau đó, nó biến mất, không bao lâu sau nó “Dụ” được một con khỉ to cao hơn ba mét, dẫn nó đi về phía Chu Toàn.

"A...... Cứu mạng!"

Chu Toàn sợ hãi kêu to, bị hù cho xù lông, con khỉ kia cũng quá lớn luôn, cao hơn ba mét, nhe ra hàm răng trắng hếu sắc nhọn, cúi đầu nhìn vào gã, cứ như đang ngắm một con gà con vậy.

Ngay sau đó trình diễn một hình ảnh rối loạn, Chu Toàn điên cuồng chạy trốn, con khỉ to lớn kia thì liều mạng đuổi theo đằng sau.

"Rống......"

Chu Toàn bị ép đến đường cùng, gã há mồm phun ra một ngọn lửa, có thể đốt chảy kim loại và đá, nhiệ độ cao đến mức làm người ta sợ hãi, rào một tiếng, một gốc cổ thụ che trời đã hóa thành tro bụi.

Con khỉ lớn phát hoảng, nó vội vàng rút lui.

Nét mặt Chu Toàn tái nhợt, gã cũng rụt lui lại.

Sở Phong giải quyết xong con sói một mắt kia thì cũng đi về hướng bên này.

"Phải vững vàng, phát huy năng lực của cậu, thân là dị nhân mà còn sợ một con khỉ à?" Sở Phong cổ vũ.

"Người anh em, không nên gài người khác như thế, đây là cái nơi quỷ quái nào, sơn trang đâu, ôn nhu hương của tôi đâu?" Chu Toàn phát ra tiếng khóc nức nở, thân thể không ngừng run rẩy.

"Không phải ai cũng có thể đi vào sơn trang, đây là khảo nghiệm phải trải qua, qua ải rồi mới có thể tiến lên, cậu phải đánh bại con khỉ này." Sở Phong rất nghiêm chỉnh mà nói.

"A......" Chu Toàn kêu to, không muốn liều mạng cũng phải liều mạng, bởi vì con khỉ khổng lồ kia đang lao về phía gã, nó mang theo dã tính, cực kỳ hung ác, còn chủ động hạ sát thủ.

"Hô......"

Chu Toàn hé miệng, không ngừng phụt ra ngọn lửa hừng hực, ánh lửa ngập trời, bao phủ lấy cả khu vực này.

Sở Phong và Hoàng Ngưu vội vàng cứu hoả, thật sự sợ gã đốt trụi cả khu rừng.

Cuối cùng, con khỉ lớn bị đốt cháy trọng thương, nó bỏ chạy mất dạng.

Chu Toàn thì đặt mông ngồi bệt xuống đất, cuối cùng thì nằm luôn ở đó, gã há mồm thở dốc, cả người thấm đẫm mồ hôi lạnh, quá hoảng sợ, gã sắp mệt lã cả người.

"Tôi nói này người anh em, khỏi cần ôn nhu hương gì nữa, chúng ta trở về đi, tim tôi sắp chịu không nổi rồi!" Giọng nói của Chu Toàn mang theo tiếng khóc nức nở.

"Đã đến thì phải chơi tới bến, đừng sợ, cậu nhìn xem, con khỉ hung dữ mà to lớn thế củng bị cậu đánh lui, cậu thân là dị nhân, thực lực rất mạnh, sợ cái gì?" Sở Phong an ủi.

"Nơi này không phải chỗ cho người đến, rất hố người ta, có cả quái vật tiền sử đó, tôi chỉ muốn về!" Chu Toàn dùng sức lắc đầu như cái trống lắc tay vậy.

Nhưng mà, Sở Phong và Hoàng Ngưu đều không chịu đi về.

"A, đúng rồi, sao cậu lại lợi hại như vậy, có thể đối phó cả con sói một mắt to đến thế?"

Chỉ có thể nói thần kinh của Chu Toàn khá thô to, thời gian qua lâu như vậy, giờ mới nhớ tới chuyện này, bộ dạng như giật mình lắm, gã hỏi ngay.

Đương nhiên, chủ yếu cũng do sợ quá, vừa rồi tâm thần gã loạn cả lên nên cái gì cũng không để ý tới, mà bây giờ cảm xúc đã dần vững vàng lại.

"Nếu ngày nào cậu cũng đánh nhau với thú dữ trong này thì cũng có thể thong dong đối mặt, không đến mức không cịu nổi như bây giờ." Sở Phong nói.

Một lát sau, khi mà Sở Phong ẩu đã cùng một con gà lớn dài hơn mười mét, ánh mắt Chu Toàn hoàn toàn đăm đăm, gã ý thức được người anh em mà mình quen biết này kinh khủng đến mức nào.

"Siêu phẩm huyền huyễn!" Gã tự lẩm bẩm.

Bởi vì, Sở Phong với con gà khổng lồ kia bước vào giai đoạn đánh đấm hết sức kịch liệt, từ dưới đất đánh lên cổ thụ, sau đó lại truy kích lên đến cả bầu trời.

Sở Phong nhảy lên một cái, giẫm lên lưng của con gà, bật tung lên cao theo nó, một đấm nối liền một đấm mà nổ tung, sau khi lướt qua không trung hơn vài trăm mét, hắn đã đánh giết con gà, sau đó cùng rơi xuống cánh rừng.

Chu Toàn cảm giác thần kinh mình đã thác loạn, trải nghiệm của hôm nay để lại ấn tượng quá sâu, quả thực làm gã khó có thể tin, hơi chưa tỉnh hồn lại nổi.

"Nơi này chính là...... Ôn nhu hương?"

Cũng không biết qua bao lâu, gã mới lầm bầm, đã tỉnh ngộ, nhưng mà, gã thật sự không chịu nổi bị loại "Ôn nhu" này dày vò.

"A......"

Tiếp đó, Chu Toàn từ siêu phẩm khủng bố đến siêu phẩm hoang dã, rồi đến huyền huyễn vân vân, đúng là mở rộng tầm mắt, đều là cấp sử thi mà, nhưng cũng thật đáng sợ, gã thường xuyên phải tự thân đi vào khung cảnh đó.

Ngày hôm nay với gã mà nói, đúng là sống một ngày bằng một năm!

Cuối cùng, Chu Toàn khóc, có được một nhận thức khắc cốt ghi tâm.

"Coi như tôi hiểu vì sao có người nói, ôn nhu hương chính là nắm mồ của anh hùng, đây là lĩnh ngộ đau đớn đến mức nào, quá chính xác luôn, oa.... Tôi khóc rồi!"