Thánh Khư

Chương 56: Siêu Phẩm Cấp Sử Thi (1)




"Nó cam tâm tình nguyện mà thích cái tên Hoàng Ngưu này à?" Trên đường đi, Chu Toàn biết tình huống như thế thì trợn mắt há hốc mồm, đồng thời trong lòng thật bất bình.

Bởi vì, gã từng đặt tên cho Hoàng Ngưu là Ngưu Ma Vương, kết quả lại bị cái con bò này xem thường, gương mặt hiện rõ chữ khinh. Nhưng mà, kết quả thì con soi mói tên gọi thế này lại chọn danh tính như thế đó à?

"Ụm bò!"

Bò kêu lên một tiếng, ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, cứ như là khá tự cao với cái tên dễ nghe này, nó rất vừa lòng.

"Mày còn kiêu ngạo được á?" Chu Toàn thật sự không biết nói gì cho phải.

Gã thấy, cái tên này toàn là phèn thôi, thế mà cái con bò này lại chịu mới chết!

Hoàng Ngưu liếc xéo, nó khinh bỉ Chu Toàn, hàm ý đó là, rồi sao, chú em có thành kiến à?

"Mày là thứ thiển cận mà, còn dương dương tự đắc gì chứ, không phải mày biết dùng điện thoại à, lên lướt một vòng xem thử coi cái tên đó có nghĩa là gì!" Chu Toàn nói.

Hoàng Ngưu nghi ngờ, vẻ mặt khó hiểu.

Sở Phong thấy tình thế muốn toi mạng, có chút chột dạ, nói: "Mày đừng nghe cậu ta nói bừa, lên đường quan trọng hơn!"

Hoàng Ngưu cảnh giác, nó rất rất hiểu Sở Phong, nghe thế thì quyết đoán lấy điện thoại ra ngay, nó điên cuồng mà chọt, sau khi xem xong thì ngớ cả người ra, một lúc lâu không nói tiếng nào.

"Thế nào?" Chu Toàn ngoài cười trong không cười mà hỏi.

Hoàng Ngưu lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt cực kỳ không tốt, lỗ mũi nó bắt đầu dần dần xì khói trắng ta ngoài, sau đó thì mang dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Sở Phong, nó bát đầu cào cào chân lên mặt đất, giẫm giẫm, chuẩn bị xông lại!

Sở Phong không hoảng, còn tương đối trấn định mà không nhanh không chậm mở miệng nói: "Đám tục tằng kia thì biết cái gì, đừng bị lừa gạt, tao nói cho mày nghe, thật ra cụm từ Hoàng Ngưu rất phi phàm, ẩn chứa thâm ý, nhưng mấy năm gần đây lại bị người ta xuyên tạc!"

Hoàng Ngưu dừng lại, có lòng nghi ngờ.

Sở Phong mang vẻ mặt trịnh trọng, nghiêm túc đanh thép mà giải thích: "Mày tra cẩn thận thử mà xem, Hoàng đại diện cho cái gì? Vào thời cổ đại, vàng chính là tượng trưng cho tôn vinh, đẹp đẽ quý giá, chỉ có hoàng gia mới có thể dùng hoàng bào vân vân, quý đến không thể quý hơn! Lại đến phân tích chữ Ngưu xem, nói thế nào đây, cái chữ này còn dữ dằn hơn nữa! Mày xem, hiện tại chỉ cần nhắc tới người hay chuyện gì mà ghê gớm, mọi người thường sẽ giơ ngón tay cái lên nói: Quá trâu bò rồi!"

Chu mập trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn nghiêm trang đứng đó nói hưu nói vượn.

Cuối cùng, gã thật sự không nhịn được, bỏ thêm một câu vào: "Chữ này có tác dụng nhiều lắm, ví dụ như: lì như bò!"

Sở Phong cố ý xụ mặt bác bỏ: "Thô tục!"

Chu Toàn không phục, giải thích: "Cái này thì tục gì, còn có một từ thông tục nhất mà tôi chưa nói đây này, đó là ngu như......"

Rầm!

Hoàng Ngưu đá hậu một cái, hất văng gã bay xa ra ngoài, vẻ mặt nó cực kỳ không tốt, cảnh cáo gã không nên nói bậy bạ nữa!

Chu Toàn vô cùng căm phẫn, nhưng không có cách nào nói rõ lí lẽ, gã ăn ngay nói thật mà kết quả lại trực tiếp ăn một cước, mà Sở Phong thì toàn nói hưu nói vượn, cái con Hoàng Ngưu kia lại nghe đến vui mừng phấn chấn, liên tục gật đầu.

"Cho nên nói, chữ Hoàng và Ngưu kết hợp lại với nhau, có thể nói là quá tốt đẹp, đó là một cái tên rất hay, đừng để đám tục nhân này xuyên tạc!" Sở Phong nói.

"Ụm bò!" Hoàng Ngưu gật đầu, tỏ vẻ đã chấp nhận.

Nói lí lẽ với ai đây chứ? Chu Toàn tức giận quay đầu nhìn về nơi khác, nói: "Các người được lắm, đồ thứ trâu bò!"

"Cậu ta đang mắng mày đó." Sở Phong nhắc nhở Hoàng Ngưu.

Cái đó nghĩa là gì? Hoàng Ngưu ngớ ra.

"Làm gì có, ý của tao chỉ là Hoàng Ngưu đây quá giỏi giang mà thôi, đừng để ý đến cậu ta!" Chu Toàn vội vàng giải thích, sợ Ngưu Ma Vương lại nổi giận.

Đồng thời, đi vào vùng núi hoang vắng này, gã càng ngày càng hoảng hốt, đang đi tới đâu vậy? Phía trước phía sau không có một ngôi nhà làng xóm, khắp nơi đều là núi non với chướng khí tràn ngập.

"Ngao aaaaa......"

Đột nhiên, một tiếng rống to của thú rừng truyền đến, trong núi gió lốc gào thét, các phiến lá lay động tuôn rơi, trông thật đáng sợ.

Soạt một tiếng, lông tơ trên người Chu Toàn dựng hết cả lên, gã cảm giác toàn thân đang bốc hơi lạnh ra ngoài.

"Người anh em, chúng ta có đi nhầm được không, có khi nào vào lộn núi Hồng Hoang không vậy, mình mau chạy ra nhanh thôi!" Gã hoảng sợ, mặt hết sức kích động va lo lắng.

"Chính là con đường này, xuyên qua nơi này là đến rồi, biết cái gì gọi là nơi bồng lai cách biệt hay không, có nghe nói về thế ngoại đào nguyên chưa?" Sở Phong mang theo ý cười.

"Gì, đây là phía sau núi á?" Chu Toàn giật mình, nhưng mà, gã lập tức lại lộ ra dáng vẻ vô cùng hứng thú, có chút kích động, trực tiếp chà chà tay, nói: "Không hổ là sơn trang do tài phiệt xây dựng, quả nhiên là danh tác, sự xuất hiện của núi Hồng Hoang khiến cho nơi này lại tăng thêm vài phần cảm giác thần bí!"

"Sao chỉ có vài phần thần bí chứ, tới chỗ đó là cậu hiểu ngay, nó thần bí đến rối tinh rối mù, đảm bảo cậu đực mặt cả ra!" Sở Phong rất bình tĩnh nói.

Chu Toàn gật đầu lia lịa, nói: "Qúa chờ mong luôn!"

Cuối cùng, bọn họ tiến vào núi Hồng Hoang, Chu Toàn bắt đầu hành trình kỳ diệu của gã!

"A!"

Cứ đi đi rồi đi đi, Chu Toàn kêu to một tiếng, cả người nổi hết da gà lên, gã nhảy bật lên cao, thiếu chút nữa bị hù chết khiếp.

Ngay ở phía trước, có một con gấu to, chỉ gương mặt con gấu thôi đã to đùng chừng một cái nhà lớn, đang nhô đầu ra khỏi bụi gai, thiếu chút nữa đụng ngay vào Chu Toàn, để trao cho nhau một cái ôm chầm.

Phải biết là, con gấu này mở cái mồm to như chậu máu ra, nó to đến mức có thể một ngụm nuốt trọn vài người trưởng thành.

Chu Toàn thiếu chút nữa bị dọa té đái, gã chạy ào về phía sau, thân thể thì run lên cầm cập, trốn vào sau lưng Sở Phong và Hoàng Ngưu.

Sở Phong khẽ quát một tiếng, con gấu kia hoảng sợ, sau đó thì quay đầu luống cuống hoảng hốt bỏ chạy, bởi vì nó không phải lần đầu nhìn thấy nhân loại này, nó từng chính mắt thấy hắn tàn sát con quái vật còn lợi hại hơn.

"Nó...... Chạy?" Chu Toàn giật mình, vẻ mặt không hiểu nổi.

"Không có gì, một con gấu chó hơi to thôi, là do sơn trang nuôi, kỳ thật nó cũng sợ người lạ lắm, không thấy tôi vừa hô một tiếng là chạy mất bóng sao?" Sở Phong tương đối trấn định mà giải thích.

Chu Toàn buồn bực, đây là sơn trang gì vậy, thật sự thần bí đến rối tinh rối mù, tuy cũng sợ hãi lắm, nhưng gã lại càng thêm mong chờ!

"Quỷ......" Sau đó không lâu, Chu Toàn lại lần nữa phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Trong lúc lơ đãng, gã ngẩng đầu lên, nhìn thấy một sợi tơ trắng to chừng ngón cái, trên đó treo lủng lẳng một con nhện mặt quỷ to bằng cái cối xay, nó đang hạ xuống từ cổ thụ khồng lồ, và chỉ cách đầu gả không đến ba mét.

Gã hoảng hồn, sợ đến mức xụi lơ, đặt mông ngồi bệt xuống đất, dùng cả tay chân mà bò về phía sau.