Thanh Huyền

Quyển 2 - Chương 15: Luyện thần diệu pháp




Dịch giả: Gia

Lư Thủ Nghĩa không có hơi sức đâu đi quan tâm Thẩm Luyện, bởi vì đối với hắn mà nói, tu hành cũng không phải chuyện dễ dàng gì, hắn thiếu hụt căn bản, một loại nhận thức đối với tu hành.

Pháp chỉ của Thanh Huyền là muốn tu hành, trước tiên phải tu tâm, Lư Thủ Nghĩa làm người ngay thẳng, về mặt này thì không có vấn đề, cho nên chưởng môn mới xem trọng hắn, bảo hắn mai sau nhất định sẽ có thành tựu.

Thế nhưng lầu cao vạn trượng đất bằng lên, muốn lập một cái nền móng tốt để xây cũng không dễ dàng.

Lư Thủ Nghĩa cũng học được một môn quan tưởng pháp, hắn quan tưởng cảnh tượng 'Nhật Nguyệt Đồng Thiên' trong Linh Hải thần hồn, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này nên rất khó tưởng tượng ra được.

Thế nên bốn, năm ngày trôi qua, Lư Thủ Nghĩa ngoại trừ mặt mũi lấm lem ra thì tinh thần cạn kiệt, chả thu hoạch được gì cả.

Nhà trúc nơi hạ viện lại có ba người từ từ đi vào, Thẩm Luyện đi sớm về trễ, lúc về còn phải quan tưởng 'Tiên Thiên thần linh' để ổn định thần hồn, nên không có thời gian để ý đến người tới là ai.

Thẩm Luyện càng ngày càng gầy, làm cho người ta có cảm giác yếu ớt mong manh.

Đôi mắt hắn không còn trong suốt như trước kia nữa, đã bớt đi một phần ôn hòa, có thể nhìn ra tơ máu.

Trên kinh Phật có giảng Muốn làm long tượng cho chư Phật, trước tiên phải làm trâu ngựa cho chúng sinh.

Câu này ý nói người thành Phật phải kiên trì rèn luyện khổ cực giữa chúng sinh, giác ngộ ra mới đắc đạo được.

Trường sinh cũng theo lẽ tự nhiên như quả ngọt mọc trên cây.

Cây này, ý là dùng các loại khổ cực trong hồng trần làm gốc rễ.

Chúng Tiên chư Phật đều là như thế.

Thẩm Luyện kiếp trước lẫn kiếp này đều là người theo đuổi sự an nhàn, nhưng lần đầu tiên hắn phát hiện mình vẫn có thể vì một mục tiêu mà nếm trải sự đau khổ phi thường.

Nước sông U Hà vẫn đang ăn mòn thần hồn hắn, loại đau nhức len lỏi vào linh hồn đó vẫn tiếp tục khiến cho hắn mỗi lần lên bờ, đêu giống như được tân sinh từ trong địa ngục vậy.

Da thịt vốn dĩ nhẵn nhụi sáng bóng, giờ đã trở nên đen đuốc, tóc tai có hơi xơ xác.

Tinh khí huyết nhục mà cơ thể hắn có thể cung cấp ra đều ưu tiên tẩm bổ thần hồn.

Đây là lý do hắn còn có thể tỉnh táo.

Tiên môn trên đời, đại đa số đều là luyện khí trước, về sau mới luyện thần.

Ngay cả Lư Thủ Nghĩa được chưởng môn truyền thụ cho công pháp cũng chỉ là pháp quan tưởng kèm theo hiệu quả ngưng thần định tính, mà không phải là pháp dưỡng hồn, đó để giúp cho Lư Thủ Nghĩa tu luyện môn công pháp kia tốt hơn.

Còn Thẩm Luyện lại trực tiếp luyện thần, mãi đến khi chủ nhân trước bị tẩu hỏa nhập ma.

Hắn trọng sinh đến thế giới này, lập tức ngừng tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải để tránh tinh khí huyết nhục bị hao hết, chỉ quan tưởng vị Tiên Thiên thần linh cầm như ý trong tay.

Dù cho như thế, cơ sở trước kia đặt xuống cũng giúp cho hắn đạt đến điều kiện thần hồn ly thể, hơn nữa do linh hồn hắn dung hợp với chủ nhân trước nên mới khiến cho hắn thần hồn ly thể dễ dàng hơn so với những người khác.

Điều này trước đây là chuyện tốt, nhưng lâu dài lại trở thành chuyện xấu.

Trừ phi Thẩm Luyện vứt bỏ thân thể này, dùng thiên địa làm nhà rồi bước lên con đường Thần đạo.

Ngũ Thông tà thần chính là đi con đường này, chẳng qua chúng nó dùng mánh khóe tà môn, thôn phệ thu nạp dục vọng con người, thần hồn cố nhiên lớn mạnh nhưng lại không vững chắc.

Nước sông U Hà đối với thần hồn có tính ăn mòn rất cao, dù làm tổn thương thần hồn của Thẩm Luyện, song nó cũng giúp cho hình thần hắn càng gắn kết chặt chẽ hơn nhờ sự thúc giục cầu sinh của bản năng.

Đến ngày thứ mười bảy, Thẩm Luyện đã thu thập được ba mươi viên Âm Ngọc, sớm hơn ba ngày so với thời gian đã định trước.

Thời điểm viên Âm Ngọc cuối cùng đến tay, Thẩm Luyện ngọ nguậy lên bờ, cơ bắp toàn thân run run, vẫy khô nước sông U Hà.

Màu sắc của Đàn Mộc Kiếm trở nên âm u, mấy ngày qua, cả sáng lẫn chiều nó đều không ngừng hấp thu nước U Hà.

Thẩm Luyện cầm nó, luôn có một loại cảm giác khác thường, tựa như Đàn Mộc Kiếm cũng học được các hô hấp, thổ nạp nguyên khí đất trời, cho nên mới càng ngày càng nặng.

Chẳng qua ba hôm trước, thanh kiếm gỗ này đã không cách nào hấp thu nước U Hà nữa, nom dáng tựa hồ như đã uống no rồi.

Thẩm Luyện đem ba mươi viên Âm Ngọc giao cho chưởng môn, đương nhiên lúc này hắn đã biết tên chưởng môn rồi, gọi là Trương Nhược Hư.

Đã sống hơn sáu trăm tuổi, có người nói hai trăm năm trước chưởng môn đã là tu sĩ Phá Vọng, đi tới cửa ải tu hành cuối cùng trước Trường Sinh.

Tu sĩ trên thế gian này như cá diếc sang sông, kẻ có thể đạt tới cảnh giới Phá Vọng, nói đến cũng không nhiều hơn Trường Sinh chân nhân được bao nhiêu.

Sau khi biết chuyện này, Thẩm Luyện càng tỏ ra tôn kính Trương Nhược Hư, đó là sự kính nể đối với tu hành, sự khao khát về tu hành đạo quả.

Đồng thời Thẩm Luyện rất cảm kích Trương Nhược Hư, không chỉ nhìn ra thiếu sót của hắn mà còn chỉ cho hắn cách khắc phục.

Hiện tại Thẩm Luyện đã mất đi năng lực thần hồn xuất khiếu, thần hồn hắn cũng yếu đi nhiều rồi, nhưng mỗi khi quan tưởng, linh đài càng thêm thanh tịnh.

Mặc cho thần hồn đã yếu đi, Thẩm Luyện vẫn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.

Bên trong Thanh Huyền đại điện, Trương Nhược Hư nhận lấy Âm Ngọc Thẩm Luyện dâng lên, đặt ở một bên, hắn vui vẻ nhìn Thẩm Luyện, tên nhóc này hiện tại nằm ở tu vi Khiếu Động, nhưng thần khí toàn thân ngưng tụ, có cảm giác vững như thành đồng vách sắt.

Lần trước lúc ở tu vi Khiếu Động, người cho hắn cảm giác này chính là Lục Cửu Uyên của Huyền Thiên Tông, bây giờ đối phương đã trở thành người mạnh nhất dưới Trường Sinh rồi.

Tu sĩ cầu trường sinh, cũng không thích sát phạt, nhưng chỉ cần có lòng thì sẽ khó tránh khỏi giận dữ, khó tránh được dục vọng, không có thủ đoạn hộ Đạo, Trường Sinh chỉ là nói suông mà thôi.

"Nếu lúc trước, ngươi học《 Tử Vi Động Huyền Chân Giải 》thì quả thật vô cùng thích hợp, hơn nữa pháp này còn chuyên về tính toán Thiên Cơ, phối hợp với《 Thái Ất thần thuật 》, đối với hóa kiếp độ ách có ích rất nhiều. Chẳng qua nếu như thế lại không khỏi có hơi không xứng với căn cơ hiện tại của ngươi." Tâm trạng của Trương Nhược Hư quả thực vừa có chút phức tạp, vừa có chút vui vẻ.

"Vậy chưởng môn cảm thấy bước tiếp theo đệ tử phải tu hành như thế nào đây?" Với tu hành lâu dài mà nói, Thẩm Luyện vẫn đang 'mò đá qua sông', không bằng nghe thêm ý kiến của người đi trước.

Mà Trương Nhược Hư chính là người có kinh nghiệm trong tu hành, Thẩm Luyện không lập dị, hiển nhiên mở miệng dò hỏi ngài.

"Bần đạo cũng không biết, bởi vì trong khoảng thời gian này ngươi ở U Hà rèn luyện hình thần đạt hiệu quả quá tốt, kỳ thật thân thể đã có một chút đặc tính của thần hồn, thần hồn cũng có một chút phẩm chất của thân thể. Ngươi quay lại Khiếu Động tạm thời vẫn không thể cảm nhận được, nhưng một khi bước vào Xuất Thần một lần nữa, ngươi sẽ thấy mình khác với những người khác thế nào. Lúc này bần đạo càng tò mò ngươi có pháp luyện thần gì, lại có thể lặn xuống U Hà tôi luyện nhiều lần như vậy, mà còn có thể khiến cho căn cơ thần hồn hoàn hảo không tổn thương.

Tuy rằng bần đạo ra lệnh ngươi thu thập ba mươi viên Âm Ngọc, nhưng không ngờ ngươi thật sự hoàn thành được, vốn chỉ muốn cho ngươi một cái mục tiêu khó để ép ngươi phải chịu đựng đến cực hạn, nếu như ngươi không thể chịu đựng được, ta cũng sẽ xuất thủ cứu ngươi.

Nào ngờ ngươi lại vượt quá dự đoán của ta."

Trương Nhược Hư nở nụ cười tinh quái.

Sắc mặt của Thẩm Luyện tối sầm lại, có cần phải làm vậy không hả chưởng môn. Điều này cũng do hắn hiểu quá ít về tu hành, nếu như U Hà rèn luyện thần hồn tốt như vậy, Thanh Huyền đã sớm có người đi thử rồi.

Nhưng thần hồn bị hao tổn, nếu muốn khôi phục cũng không phải chuyện đơn giản, nếu không nhờ Thẩm Luyện có pháp luyện thần tuyệt diệu thượng thừa, thì dù thần hồn hắn hùng mạnh cũng đã sớm tổn thương căn nguyên.

Thật ra Trương Nhược Hư vẫn luôn luôn dùng Thiên Địa Giám bí mật quan sát Thẩm Luyện, một khi thần hồn Thẩm Luyện có dấu hiệu không chịu đựng nổi, hắn sẽ lập tức ra tay cứu ngay.