Thanh Huyên Trở Về

Chương 9: Đại hội thể thao




Hết tết, Thanh Huyên cũng trở lại cuộc sống đi học. Có điều cô luôn cảm giác như có người theo dõi mình. Đây chính là trực giác sống lâu trong cung luyện ra. Nhưng vì chưa có chuyện, Thanh Huyên cũng chỉ yên lặng để xem xét.

Gần nhất là đại hội thể dục thể thao, lớp trưởng kêu gọi mọi người đăng kí chạy. Thanh Huyên chọn chạy bền 5000m, khó khăn nhất. Điều này làm lớp trưởng cảm động rớt nước mắt. Con gái trong lớp mấy ai chọn cái này đâu.

“Tiểu Huyên, ảnh đế của tớ giải nghệ rồi.” Tư Vũ oán hận “Anh ấy nói quay sang lĩnh vực đầu tư, quyết định không đóng phim nữa.”

“Vậy có gì mà cậu oán hận?” Thanh Huyên khó hiểu

“Anh ấy còn chưa diễn vai cuối cùng mà. Chưa có tín hiệu nào đùng cái muốn nghỉ, như vậy rất hố fans hâm mộ đấy.”

Thanh Huyên chỉ cười. Tư Vũ tin tức linh thông, tin này chắc chắn vừa mới ra rồi. Thanh Huyên suy nghĩ đến ảnh đế nào đó, cô thậm chí nhớ không nổi mặt người kia.

“Hạ Hà, không phải cậu cũng đăng kí chạy nhanh 100m sao?” Tư Vũ quay sang “Còn hạng mục 50m, chạy tiếp sức, nhảy cao cũng đăng kí, đúng là ủy viên thể dục gương mẫu.”

“Không trâu bắt chó đi cày thôi.” Hạ Hà thở dài. “Lớp trưởng đại nhân đã có lệnh, cố gắng mang lại vinh quang cho tổ chức chính là trách nhiệm của tại hạ.”

“Ha ha, chứ không phải cậu đã hẹn với người ta muốn so thành tích sao?” Tư Vũ cười mập mờ

Hạ Hà quen với một nam sinh lớp bên cạnh. Hai người đặc biệt thích so thành tích thể dục thể thao. Mỗi sáng hai người chạy bộ cùng nhau, so đến so đi vẫn thích so, giống hệt một đôi oan gia vậy.

“Nghe nói Long Vương có ý định thi sang lớp chúng ta đấy.” Tư Vũ tiếp tục “Cậu ta và cậu bạn thân đều muốn phấn đấu sang bên lớp này. Chính là vạn năm lão tam trong khối, luôn kém Huyên mĩ nhân nhà ta nửa điểm.”

Đây cũng là chuyện cười trong khối. Long Vương là người hay chạy cùng Hạ Hà. Cậu ta ở lớp 10A2 bên kia có cậu bạn tên Hoàng Gia. Hai người tên khá là kêu, lại hay đi cùng nhau nên Thanh Huyên cũng có chút ấn tượng. Nam sinh kia có lần đứng trước mặt cô kích động nói.

“Chị Trương, em rất ngưỡng mộ chị. Nhưng em sẽ không thua chị đâu.”

Cậu em, vậy phấn đấu đi. Thanh Huyên nghĩ lại cũng có chút buồn cười.

Kiêu Dương đi ngang qua, khẽ hừ một tiếng. Cô ta lên bục giảng, kêu gọi lấy danh sách đội cổ vũ để luyện tập. Gần đây chiếu phim High School Musical nên Kiêu Dương muốn tập một bài nhạc cổ vũ.

“Chẳng hiểu sao cô nàng này vẫn quên não khi ra đường, vậy mà chưa bị người ta đánh chết.” Tư Vũ tiếc hận

“Có lẽ não giờ cũng không đáng giá nữa. Quan trọng là cậu có xinh hay không.” Tạ Na nâng kính

“Đừng nói nữa. Cậu là chuyên gia sát phong cảnh.” Đỗ Tư Vũ hờn dỗi

Thanh Huyên cười. Tạ Na sát phong cảnh nhưng cậu ta nói đâu có sai.Tan học, Thanh Huyên trở về. Cuối tuần, cô trở về nhà. Trên đường vẫn cảm giác có người theo đuôi, cô cố ý lòng vòng mấy lần. Đến ngõ nhỏ, quả nhiên người kia chạy nhanh theo. Thanh Huyên chọn ngõ cụt chạy vào, rồi né tránh không để người nọ thấy. Người kia bối rối lẩm bẩm.

“Đâu rồi nhỉ, rõ ràng là vào đây.”

Hắn bấm số gọi điện thoại. Thanh Huyên yên lặng lắng nghe hắn nói chuyện. Có chút nghi ngờ kẻ ngốc như vậy theo dõi mình làm gì.

“Anh, em bị mất dấu rồi.”

“...”

“Rõ ràng em đã theo sát. Nhưng mà cô ấy biến mất như phim chưởng vậy. Liệu có phải khinh công trong truyền thuyết không?”

Bên kia có tiếng quát to. Tuy nhiên không rõ ràng mấy. Kẻ kia buồn rầu ra mặt.

“Đại ca, anh không thể đốt truyện của em. Đó chính là tim gan của em.... Em biết rồi.... Em biết rồi. Em sẽ quay về cửa nhà để canh.... Được... Đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra...”

Hắn cúp máy, định lẩm bẩm gì đó, quay ra bị Thanh Huyên kề dao nhỏ vào cổ, sợ đến mức rơi cả điện thoại.

“Đại hiệp tha mạng.”

Vô dụng đến bậc này... Thanh Huyên buồn bực, tay cũng không thả lỏng, ấn hơi mạnh chút.

“Ai bảo anh theo dõi tôi?”

“Ối, nhẹ tay cẩn thận. Đại tỉ, tôi nói, tôi nói hết. Chị buông dao được không?”

Theo dõi người ta giờ không có đạo đức nghề nghiệp vậy sao? Thanh Huyên buông dao nhỏ ra, thấy người kia thở phảo nhẹ nhõm có chút buồn cười.

“Đại tỉ, chị luyện võ công bí tịch nào vậy? Lúc nãy rõ ràng tôi theo sát chị nhưng chị lại biến mất nhanh như vậy. Còn nữa, rõ ràng...”

Thanh Huyên lười nghe lải nhải, cầm dao kề cổ gã, gã ngay lập tức yên lặng. Một hai lần còn có hứng đáp, nhưng nói quá nhiều thì thực phiền.

“Ai bảo cậu theo dõi tôi?”

“Là đại ca... Á á em nói, là anh Giang.”

“Giang nào?” Thanh Huyên nhíu mày

“Giang đại ca, là Giang Nhất Soái.” Gã mếu máo “Anh Giang nói chỉ cần theo sát và báo cáo mỗi ngày chị đi đâu, làm gì thôi.”

“Giang Nhất Soái là ai?” Cô không biết người này.

“Chị hai, em cũng chỉ là người làm việc. Em cũng chỉ nghe danh Giang đại ca chứ chưa biết thực hư thế nào. Chị tha cho em đi.”

Hắn là nói thật. Vì vậy Thanh Huyên càng khó hiểu, cũng lười nghe hắn lải nhải, trực tiếp đánh ngất rồi đi về. Có điều cái tên họ Giang này có thù hằn gì với cô sao? Vì sao lại theo dõi cô?

Thanh Huyên cũng nhanh quên chuyện này, vì sau đó người theo dõi cũng biến mất. Có điều thỉnh thoảng cô sẽ nhận được đồ. Mỗi tháng đều đặn vào 15, đồ sẽ chuyển thẳng đến kí túc xá. Không đề tên người gửi. Thanh Huyên biết là ai. Có điều hương liệu ở trong đó Thanh Huyên khá thích. Cô không thể đốt ở trường nên sẽ mang về cuối tuần đốt. Đương nhiên đó là chuyện tiếp sau này.

Đến ngày đại hội thể dục thể thao, Thanh Huyên chuẩn bị kĩ càng, cũng không có áp lực tâm lí. Mấy vòng đầu, cô luôn giữ vững vị trí trong top 3. Khoảng ba vòng sau thì người ở vị trí thứ hai cũng đuối dần, cô và một nữ sinh áo số 6 phân hạng nhất nhì. Vòng cuối, Thanh Huyên tăng tốc, nữ sinh kia cũng không vừa. Hai người bám đuổi sát nhau. Cuối cùng Thanh Huyên về nhì do chân không dài bằng người ta. 0,01s cả lớp tiếc nuối nhưng hoan hô hết mình.

Hạ Hà giành thứ nhất chạy 50m, 100m và giải nhì nhảy cao nữ. Lớp 10A1 xếp thứ nhất khối. Đội cổ vũ của Kiêu Dương cũng cực kì nổi bật trong sân trường.

Thanh Huyên mỉm cười. Lúc này có đứa bé gọi cô, đưa cho cô một lá thư. Thanh Huyên nhận nó, mở ra xem. Cô cảm thấy cả người lạnh ngắt. Cô cố gắng giữ bình tĩnh hỏi em bé ai đưa bức thư. Cô bé lắc đầu nói một chú cao cao đội mũ, nhưng người đã đi rồi.

“Tiểu Huyên sao vậy? Mặt mũi trắng bệch rồi.” Tạ Na lo lắng

“Không sao.” Tay cô vò nát bức thư “Có lẽ hơi mệt.”

“Vậy chúng ta về kí túc xá trước.”

“Được.”

Trong lá thư, nét chữ bằng bút lông cứng cáp, quen thuộc chỉ mang dòng chữ “Chúc mừng” nhưng khiến cô lạnh cả người.

Người đó, ở đây sao?