Thanh Huyên cảm nhận thấy hắn đã đến, nhưng hắn lại không can dự vào cuộc sống của cô. Cũng giống như trước đây, cô hiểu hắn, bởi sẽ có ngày hắn sẽ lại đến, cũng giống như trước đây vậy.
Mỗi tháng cô sẽ nhận được loại hương liệu mà mình muốn có. Hắn vẫn dùng cách thức như vậy len lỏi vào cuộc sống của cô. Thanh Huyên biết, với tính cách và khả năng của người kia, hắn hiện tại chưa hài lòng với cuộc sống của mình nên chưa xuất hiện. Thanh Huyên bỗng có chút chờ mong người nọ xuất hiện như thế nào.
***
Thím Trương nghỉ việc. Thanh Huyên có chút phiền não. Cô không muốn thuê giúp việc theo giờ, lại càng lười dọn dẹp nhà hơn. Muốn thím Trương giới thiệu một người đáng tin thì Dạ Vũ đến.
Đây cũng là lần đầu tiên Dạ Vũ vào nhà Thanh Huyên. Mặc dù ở cùng khu căn hộ, thậm chí gần nhau nhưng hai người không có qua lại nhiều. Thanh Huyên rót cốc nước đưa cho Dạ Vũ. Hắn trầm mặc một chút, có chút khó mở lời.
“Đừng nói cậu sang đây chỉ để uống một cốc nước.” Thanh Huyên mỉm cười
“Tôi nghe nói cậu muốn tìm người giúp việc mới. Cậu đã tìm được chưa?” Dạ Vũ đặt cốc nước xuống, có chút thấp thỏm
Thanh Huyên đoán ra ý cậu ta. Cô cũng biết hoàn cảnh gia đình Dạ Vũ một chút. Cô đồng tình, nhưng tuyệt không có ý thương hại. Người đáng thương trên đời còn nhiều, bất hạnh lại càng vô số. Cô không thể quản hết mọi chuyện.
“Còn chưa đâu.” Thanh Huyên đặt cốc nước xuống “Cậu muốn giới thiệu người sao?”
“Mẹ mình có thể nhận việc này.” Dạ Vũ giọng cố bình tĩnh “Lần trước cậu cũng gặp qua bà rồi đấy. Nếu có thể, thử cho bà ấy nhận công việc này được không?”
Thanh Huyên tuyệt nhiên không có ý tưởng muốn nhận mẹ Dạ Vũ. Đơn giản vì hai người là bạn học, mỗi ngày gặp nhau, như vậy tư thái Dạ Vũ dường như đã thấp hơn cô một bậc. Thiếu niên tâm tính luôn có chút xúc động khó hiểu, sẽ ngại ngùng. Nhưng nhìn bàn tay đang nắm chặt của Dạ Vũ, cô biết cậu ta khẩn trương.
“Tôi là một chủ nhà khó tính, cũng sẽ không vì đó là mẹ cậu mà nhân nhượng. Nếu làm tốt thì không sao, không hợp với yêu cầu của tôi thì thật xin lỗi, tôi chỉ có thể tìm người khác.”
“Được. Có điều kiêng kị gì cậu cứ nói thẳng. Để mình gọi mẹ sang.” Dạ Vũ có chút thở phào
Không hiểu sao Thanh Huyên có chút tiếc nuối. Sống ở cổ đại một đời, cô vẫn là một kẻ mềm lòng như vậy. Ở tuổi này kiếp trước, có lẽ nam nhi lập nghiệp cũng không phải nhỏ, nhưng ở hiện đại, những đứa trẻ được nuông chiều ngày càng không muốn lớn. Những đứa trẻ trưởng thành sớm, luôn phải chịu qua những nổi đau thống khổ. Bản thân cô như vậy, lại luôn không muốn nhìn người khác như mình. Tính cách này, quả thực quá mâu thuẫn rồi.
Cũng chưa tới một phút, chuông cửa lại vang. Lần này chỉ có mình người phụ nữ lần trước Thanh Huyên đã gặp. Cô lễ phép mời mẹ Dạ Vũ vào nhà. Người phụ nữ có hơi khẩn trương. Thanh Huyên bưng cốc nước mới ra, nhìn mẹ Dạ.
“Công việc nhà cháu cũng không nhiều. Mỗi tuần cháu chỉ về có hai ngày. Công việc dọn nhà mỗi ngày, cháu cũng không nhắc lại. Một số lưu ý cháu sẽ viết lại. Cuối tuần cô nấu cơm ngày ba bữa cho cháu nữa là được. Đồ đạc trong nhà cũng không cần loạn đụng. Cháu cũng sẽ không vì cô là mẹ của Dạ Vũ mà để xáo trộn nếp sống của cháu, cô đồng ý chứ?”
Có lẽ mẹ Dạ không ngờ cô thẳng thắn như thế. Nhưng nhiều hơn là cảm thấy nhẹ nhõm. Bà hiểu tình cảnh hiện giờ của mình. Chị dâu suốt ngày trì triết đay nghiến. Bố mẹ cũng đã già, khó mà áp trụ. Nếu không có công việc ổn định, tốt nhất chuyển khỏi đây thì tháng ngày của bà mới ngóc lên được. Tiểu Vũ không lo lắm, nó còn có tiền học bổng. Nhưng còn Dạ Tuyết, con bé mới lớp 5. Tương lai hai đứa trẻ còn dài. Bà cũng không thể vì chồng mà phá hoại hai đứa nhỏ. Giờ bà chỉ có thể nhận những công việc lao động tay chân. Sức khỏe của bà mới hồi phục, cũng chưa đi ra tìm việc được thì con trai lớn bỗng dưng hỏi bà có muốn nhận việc không. Trước đó thím Trương cũng nói muốn giới thiệu việc cho bà.
“Được, cô biết rồi.” Dạ Nguyệt cười
“Cô vẫn có thể kiếm thêm việc bên ngoài nếu đảm bảo tiến độ làm việc. Có điều năm sau cháu sẽ không học ở kí túc xá nữa, nên nếu cô có ý định thì nói cho cháu biết trước. Đương nhiên tiền lương cũng sẽ giống thím Trương.”
***
Ở bên này, vị tứ hoàng tử đang hoang mang không phân biệt được thực mơ. Hắn đã ý thức được đây là nơi khác với thế giới của hắn, cũng xác định người kia đang ở đây. Có điều thân phận hiện giờ hắn không thể chấp nhận. Ảnh đế gì, chung qui cũng chỉ là con hát, làm trò cho đời.
Trương Thanh Huyên quả thực hiểu hắn. Thân phận hiện tại, hắn không dám quang mình chính đại đứng trước mặt nàng. Cũng giống như trước, chỉ khi ở đỉnh vinh quang, hắn mới đến trước mặt nàng. Có điều, một lần vuột mất nàng không có nghĩa lần này lại để nàng biến mất. Trước mắt tìm hiểu và dung nhập vào thế giới này, chính là điều hàng đầu.
***
Kết thúc lớp 10, Thanh Huyên xin chuyển về nhà, không ở kí túc nữa.
Mẹ Dạ Vũ làm việc cũng không có sai sót, cô cũng vui vẻ hòa thuận ở chung. Tay nghề nấu nướng của bà còn tốt hơn thím Trương, điều này cô rất thích. Thỉnh thoảng cuối tuần, cô không muốn ăn cơm nhà sẽ báo trước, một mình đi phượt ngắn ngày. Cuộc sống thoải mái trôi qua.
Thư tay của người kia sẽ được gửi kèm với hương liệu. Không có hỏi thăm mùi mẫn, mỗi lần chỉ vài dòng thơ, thủy chung không kèm thông tin cá nhân.
Thanh Huyên tiếp tục viết truyện tiếp theo. Câu chuyện kết thúc khi Thanh Thanh chết. Nhiều độc giả la ó muốn cô viết lại, nhưng Thanh Huyên không có phản hồi. Sau đó, có một người gửi thẳng bài viết về kết cục tự sáng tác. Thanh Huyên không biết lúc đó mình cảm thấy như thế nào. Tứ hoàng tử ôm tro cốt của Trương Thanh Thanh, ngày ngày cười thầm cô ngốc. Anh ta sống không qua bốn mươi tuổi thì mất. Lại sau đó, tỉnh dậy đã trở thành người hiện đại, quyết định lần này sẽ không buông tay.
Hiển nhiên cái kết này được nhiều người thích hơn. Có người còn trêu ghẹo, không lẽ tác giả chính là Thanh Thanh còn người viết kết chính là tứ hoàng tử sống lại.
Bạn quả nhiên là tinh ý. Thanh Huyên cảm thán. Đó chính là sự thật. Có điều Thanh Huyên không giỏi về công nghệ, khó lòng tìm kiếm ID người đăng bài.
Dường như hai thế, người hiểu rõ cô cũng chỉ có hắn. Cũng như trong thế giới này, cô là người duy nhất có thể sẻ chia với hắn.