Thanh Huyền - Kawalu

Chương 6




Editor: Polly Polly

Beta – reader: Kumiko

Hận! Hắn hận y tựa như ngàn vạn con trùng độc hung ác, không lưu tình mà gặm nhấm tâm can hắn.

Hận tên tiểu nhân ăn cháo đá bát, hận cả thiếu niên âm lãnh tàn độc đó, hận luôn cả bọn tay sai ăn theo bọn chúng. Điều đáng hận nhất chính là vì sao lúc này đây bên hắn lại không còn phụ thân.

Vạn Ký Viễn băng lại vết thương trên đùi mình, vết thương này là do lúc nãy hắn bị truy binh chém trúng. Bọn khốn kiếp đó vốn đều là thuộc hạ của hắn, hiện tại không những chỉ phản lại hắn mà còn ra tay vô cùng ác độc…

Quyết không thể tha cho bọn chúng, không thể tha thứ được!



“Đại ca…” Kiếm Viễn vội vã chạy đến, hắn đã điều tra được rất nhiều thông tin. Nhưng hắn lại không biết phải mở miệng nói với đại ca mình ra sao.

Khi Phong lo lắng nhìn hắn, chờ đợi.

“Đại ca, đây toàn bộ đều là tin tức do ‘Lão Gia Tử’ cung cấp, ta nghĩ chắc không phải là giả.” Lão Gia Tử là tổ chức mật thám lớn nhất trên giang hồ, công việc chính là bán tin mà sống. Muốn có được tin tức của bọn họ không khó, chỉ cần đưa ra được một cái giá thích hợp. Nhưng Kiếm Viễn vẫn không biết có nên nói cho đại ca biết những chuyện này hay không.

“Đã thám thính được những chuyện gì?”

“Vâng… Là như thế này.” Kiếm Viễn thầm hạ quyết tâm: “Cực Lạc Thành đổi chủ, từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của Úc Thanh Huyền. Tứ đại đường chủ thì ba người đã vong mạng, chỉ còn lại Chu Tước Đường đường chủ Trác Hàn. Hiện tại Úc Thanh Huyền tự phong mình làm thành chủ, nghe nói rất trọng dụng Hứa Kiên. Những kẻ nào dám chống lại y, đều bị Hứa Kiên cho người hạ sát. Về phần… Về phần lệnh tôn, nghe nói hình như vẫn còn sống… Đại ca… đại ca… huynh có sao không?”

Khi Phong ngã bật người ra ghế. Tin tức của “Lão Gia Tử” từ trước đến nay đều thập phần chính xác. Hắn yên tâm phần nào khi biết phụ thân vẫn còn sống… Nhưng Huyền…

“Tại sao? Tại sao… Huyền?” Hắn thì thào hỏi. Trên đời này, ai cũng đều có khả năng phản bội hắn, chỉ duy nhất một mình Huyền… Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác người lừa gạt hắn lại là y? Tại sao hắn luôn bị người huynh đệ là y xem như kẻ ngốc mà chơi đùa? Huyền, tại sao vậy? Tại sao? Tại sao? Huyền, cho đại ca một lý do đi…

“Phong…”

“Đại ca…”

Cả Vô Ngần lẫn Kiếm Viễn đều lo lắng nhìn hắn.

“Y tại sao lại như thế?” Khi Phong hỏi.

Kiếm Viễn khẽ cắn môi, vẫn còn một chuyện hắn không biết có nên nói ra hay không. Theo như người của “Lão Gia Tử” nói, Úc Thanh Huyền đã cùng Trác Hàn phát sinh quan hệ, không chỉ vậy y còn lên giường với cả Úc Hành Vân…

Vô Ngần tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy vai Khi Phong. Chưa bao giờ nàng thấy qua thái độ này của hắn, tâm trạng không khỏi có chút tự trách. Nếu không phải vì nàng, hắn đã không dứt bỏ lại tất cả mọi thứ ở Cực Lạc Thành, mọi chuyện chắc đã không đến nông nổi này.

“Đại ca, bây giờ người tính làm sao?”

Tính làm sao? Vị trí thành chủ hắn không hề quan tâm, nếu không hắn đã chẳng bỏ đi. Lúc gần đi, hắn từng băn khoăn, chính là đi rồi, tuy sẽ không thể làm tròn hiếu đạo, nhưng dù sao vẫn còn có Huyền bên cạnh phụ thân. Phụ thân tuy đối với Huyền có chút nghiêm khắc, nhưng Huyền tuổi trẻ tài cao, có thể trong tương lai, phụ thân sẽ suy nghĩ lại mà truyền chức vị thành chủ cho y. Cho dù phụ thân nhất quyết phải truyền cho hắn, hắn cũng sẽ nhường lại cho Huyền. Thế nhưng, Huyền vì sao lại phải làm như vậy. Hắn thật sự muốn biết câu trả lời từ y.

“Ta muốn biết vì sao y lại làm như vậy?”

“Vì sao ư, đơn giản chỉ vì dã tâm của y quá lớn.” Kiếm Viễn đáp.

“Không phải như thế, y không phải là người như thế.” Khi Phong vẫn như cũ, nhất mực biện hộ cho Huyền. Từ nhỏ Huyền đã theo bên cạnh hắn, y luôn dùng ánh mắt tin tưởng và yêu thương nhìn hắn, Ban đầu y chỉ là thư đồng của hắn, luôn miệng gọi hắn là thiếu chủ. Sau này, Huyền được phụ thân thu nhận làm nghĩa tử, nhưng vẫn không dám thay đổi cách xưng hô. Hắn không thích thế, nên kiên quyết bắt y gọi mình là “đại ca”. Y run rẩy mở miệng, trong mắt lúc đó ngập tràn niềm vui xen lẫn sự cảm kích. Huyền chính là như vậy đó, làm sao y lại có thể có được dã tâm gì kia chứ?

“Hay là, hay là đại ca đã nhìn lầm y?” Kiếm Viễn nói. Hắn biết Thanh Huyền trong lòng của Khi Phong là một người thanh bạch, không nhiễm hồng trần. Thế nhưng, một kẻ đã có thể bán rẻ danh dự của mình mà lên giường với nam nhân thì làm sao còn trong sạch được……….

Nhìn lầm y sao? Lẽ nào phía sau sự dịu dàng ngoan ngoãn của y lại cất giấu một gương mặt mà không ai biết đến sao? Hắn biết y đã phải chịu rất nhiều ủy khuất. Nhưng y vẫn luôn mỉm cười, thương thế dù nghiêm trọng cỡ nào, cũng không bao giờ nói cho hắn nghe. Lúc nào Huyền cũng tỏ vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vì thế cho nên hắn cứ nghĩ y đã quên hết những hình phạt của phụ thân. Cho đến một hôm, cả hai người bị mắc mưa, y phục cả hai dều ướt đẫm, hắn mới giật mình khi nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên người y. Còn nhớ, lúc đó Huyền làm như chợt nhớ đến chuyện gì đó, liền lui lại, trốn sau tấm bình phong, hắn cũng vờ như bản thân chưa hề nhìn thấy gì. Thế nhưng, những tổn thương như thế ai có thể đơn giản nói quên là quên được kia chứ? Lẽ nào những ủy khuất năm xưa đã trở thành nguyên nhân để y trả thù sao? Nếu thật là như vậy, tại sao y phải đợi đến bây giờ mới ra tay?

“Ta nghĩ tốt nhất nên trực tiếp hỏi y.” Khi Phong lẩm bẩm.



“Hàn, Hàn……..” Huyền luôn miệng gọi tên Trác Hàn, y không ngừng thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Phía sau, Trác Hàn đang ôm chặt lấy y, từ từ dẫn dắt để y lên đến cao trào. Huyền hơi ngả đầu về phía sau, thân thể y nương theo sự trừu sáp của Trác Hàn mà loạn động. Đôi mắt ướt át đã mất đi tiêu cự, tựa hồ không thể thấy được hiện thế. Vốn chỉ xuất phát từ việc muốn trả thù hắn, vì hắn dám nói y nhơ bẩn, nên càng muốn ra sức quyến rũ hắn, buộc hắn phải tự nguyện mà tiếp nhận thân thể ô uế này. Thế nhưng hiên tại, bản thân y cũng rất thích cảm giác này. Chỉ khi Trác Hàn ôm chặt lấy y, chỉ khi hắn tiến nhập vào thân thể y, y mới có thể đem hết mọi phiền não, ủy khuất, đau khổ, toàn bộ quên đi hết.

Bên trong y thật ấm áp, không những vậy, còn càng lúc càng siết chặt lại, khiến cho hắn sắp bị nóng chảy ra luôn. Trác Hàn say sưa hôn lên chiếc cổ trắng ngần, tinh tế của Huyền, tiếng rên đầy thỏa mãn của y thật sự rất quyến rũ. Lúc đầu vẫn còn có chút e lệ, nhưng giờ Huyền đã học được cách hưởng thụ dục vọng sao cho thật sảng khoái. Thiếu niên xinh đẹp đến mức làm cho cả thiên hạ phải thèm khát kia lại không ngừng quyến rũ hắn, khiến hắn không cách nào trốn chạy chỉ có thể cùng y sa vào hoan ái điên cuồng. Thế nhưng, tận đáy lòng hắn, vẫn còn một nỗi ám ảnh đã ăn sâu vào hoài niệm, ánh mắt của hắn chợt xuất hiện một tia khiếp ý…

“Hàn, ngươi chờ ta ngủ rồi mới đi có được không?” Lúc nằm xuống giường, Huyền khẽ kéo tay của Trác Hàn, nhẹ giọng thỉnh cầu. Mỗi lần hoan ái xong, hắn đều tranh thủ rời đi trước khi trời sáng. Y đã thành thói quen, thức dậy mà không có hắn bên cạnh, nhưng lại không sao chịu được việc nhìn hắn bước đi. Giống như một khách làng chơi, vứt tiền lại rồi ung dung về nhà, nghĩ đến điều này, y chợt cảm thấy bản thân thật quá hạ tiện.

“Ngoan, ngủ đi, ta ở lại với ngươi.” Trác Hàn vươn tay đắp lại chăn cho y. Không thể hiểu được y đang nghĩ gì, hắn cho rằng y chỉ là cảm thấy quá cô đơn nên muốn tìm người “an ủi”. Hắn ở lại cho đến lúc y ngủ say, sau đó mới rời đi. Nhưng tại sao hắn nhất định phải rời đi? Bản thân hắn cũng không rõ. Tựa hồ như sâu thẳm trong nội tâm, có một tiếng nói không ngừng nhắc nhở hắn: “Tuyệt đối không thể để quá khứ lặp lại… không được để quá khứ lặp lại…”



Khi Phong nhận ra người này, là Chu Tước Đường đường chủ Trác Hàn. Chỉ có điều tại sao đêm hôm khuya khoắt thế này, hắn lại từ phòng Huyền bước ra? Còn những âm thanh lúc nãy… Âm thanh dâm loạn tiêu hồn không thể nhầm lẫn…

Mở mắt ra, Hàn đã đi rồi. Hắn làm đúng theo lời hứa, chờ cho đến khi y ngủ say rồi mới đi. Nhưng thật ra chỉ là y cố tình để cho hắn nghĩ rằng mình đã ngủ say mà thôi.

“Nếu đã đến, vì sao không tiến vào?” Lấy khuỷu tay chống người ngồi dậy, Huyền nhìn ra hướng cửa ban công, thản nhiên nói.

Cửa bị đẩy ra, có chút gió nhẹ, làm lay động tấm màng che trắng toát. Huyền vừa nhìn thấy người đúng ở cửa, liền lộ ra tiếu ý.

“Đại ca, đã lâu không gặp.”

Khi Phong ngây ngốc nhìn, một lúc lâu sau, hắn vẫn chưa nói nên lời.

Người kia, thật sự là Huyền sao? Dung mạo tuấn mỹ không mấy thay đổi, thậm chí còn tăng thêm một loại mị lực kỳ dị. Loại mị lực này hắn chưa bao giờ thấy xuất hiện trên người Huyền. Áo ngủ xộc xệch, cổ áo bên cao bên thấp, dưới ánh nến lập lòe, hắn thấy rõ từ cổ xuống ngực y đều có dấu hồng ngân. Y thật sự đã…

“Đại ca, mời ngồi.” Huyền khẽ nghiêng người, đôi chân thon dài của y không hiểu vô tình hay cố ý, để lộ ra khỏi chăn. Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Khi Phong, nụ cười của y bất giác tăng thêm vài phần rạng rỡ.

Đóng cửa lại, Khi Phong bước đến gần y.

“Đệ rốt cuộc đã làm cái gì vậy hả?” Hắn hỏi y, hắn thật sự không dám tin vào những thứ đang bày ra trước mắt mình.

“Như những gì huynh đã thấy.” Bộ dạng tươi cười của Huyền chợt u ám.

“Đệ……… Ngươi vô sỉ!” Khi Phong mắng, ngữ điệu không che giấu được sự thương tâm. Vốn có rất nhiều điều muốn nói với y, nhưng hiện nay tâm tư của hắn lại vô cùng hỗn loạn.

“Không liên quan đến huynh.” Huyền vẫn mỉm cười như cũ, nhưng thủy mâu lại lạnh như băng. Nhìn bộ dáng tựa như vô cùng đau đớn của hắn làm cho y muốn buồn nôn. Nếu người vừa rồi mà hắn thấy không phải là Trác Hàn, mà chính là phụ thân của hắn, không biết hắn sẽ thành ra cái dạng gì nữa? Thật là rất muốn thưởng thức, đáng tiếc là một cơ hội biểu diễn cũng không có.

“Đại ca tôn quý của ta, huynh bỏ lại cả thê tử thiên kiều bá mị của minh, vất vả băng ngàn vượt suối trở về, không phải là chỉ để lăng mạ ta đó chứ?” Hắn sẽ không tốt lành đến mức trở về chỉ để thăm hỏi y, nên y đành hảo tâm mà nhắc nhở hắn nên trở về vấn đề chính.

“Phụ thân đâu?” Khi Phong cố gắng hết sức để có thể lấy lại bình tĩnh.

“Vẫn còn sống.”

“Người đang ở đâu? Mau đưa ta đến gặp người.” Hắn đã đến phòng của phụ thân, nhưng trong phòng không một bóng người.

Huyền chỉ cười nhạt, không đáp.

“Trả lời ta đi.” Khi Phong bước lên phía trước toan tóm lấy vai của Huyền, nhưng khi vừa chạm phải bờ vai trần mềm mại của y, hắn vội vàng buông tay ra.

Chỉ chạm nhẹ một cái, mà đã có thể biết được y nhơ bẩn rồi sao? Hắn nghĩ mình là ai chứ?

“Tuy hắn vẫn còn sống, nhưng ta sẽ không để huynh gặp hắn đâu.” Huyền đã không còn cười nữa, ánh mắt y bỗng trở nên u ám. Úc Hành Vân từ lâu đã bị y đưa vào mật thất, ngoại trừ y và Trác Hàn ra, chỉ còn một nô bộc câm điếc, chuyên lo quét dọn, một chữ cũng không biết.

“Ngươi…” Khi Phong tức giận, nhưng rồi lại cảm thấy kinh sợ ánh mắt oán độc của Huyền.

Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Huyền, tại sao vậy?”

Tại sao? Hắn vẫn còn mặt mũi hỏi y câu này sao? Ngay lúc y cần hắn nhất, hắn đã không nói lời nào mà dứt bỏ y. Trong khi hắn đang vui tân hôn, thì y đang phải chịu lăng trì, vũ nhục trong địa ngục. Mà nào có phải y si tâm vọng tưởng gì đâu chứ, chỉ là hy vọng hắn sẽ giữ y lại bên cạnh. Chỉ là hy vọng hắn có thể trở về cùng y, chỉ là hy vọng, hắn có thể nhớ đến y dù chỉ trong giây lát. Tại sao những nguyện vọng nhỏ nhoi đó của y dều không thể thực hiên được? Tất cả đều đã biến mất cùng với hắn. Kẻ làm ô uế thân xác y chính là người cha cao quý của hắn. Vậy mà bây giờ, hắn dám chê y nhơ bẩn sao?

Tai sao à? Bởi vì cha con hắn đã làm cho y thống khổ cả đời, nên y quyết không thể để cho Úc Hành Vân được chết tốt.

“Huynh hỏi ta tại vì sao ư? Bởi vì ta muốn chứng minh cho cả thiên hạ này biết, những gì Úc Khi Phong huynh có thể có được thì ta cũng có thể có.” Y nhìn hắn. Cũng cùng có tài nghệ phi phàm, cùng có tướng mạo xuất chúng, thậm chí y còn hơn hắn vài phần. Thế nhưng hắn sinh ra đã có sẵn tất cả mọi thứ trên đời, còn y chỉ có thể ngoan ngoãn mà cầu xin hắn bố thí cho chút lòng thương hại. Trong lòng y kỳ thực luôn cảm thấy tự ti và đố kỵ, nhưng vì người đó là hắn, nên y cam tâm tình nguyện tất cả mọi bất công. Y vì vui sướng của hắn mà vui sướng, vì kiêu ngạo của hắn mà kiêu ngạo, mọi thứ đều xuất phát từ chân tâm thật ý, vậy mà hắn lại không biết trân trọng.

“Đệ hà tất phải làm như thế, vị trí thành chủ này, từ lâu ta đã có ý nhường cho đệ.”

Ngữ khí của Khi Phong vô cùng thành khẩn, khiến cho Huyền nghe qua càng cảm thấy bị vũ nhục. Y đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Ta muốn gì huynh cũng

Editor: Polly Polly

Beta – reader: Kumiko

Báo thù! Nhất định phải báo thù!

Vạn Ký Viễn nghiến răng, không ngừng tự nhắc nhở bản thân. Hắn bây giờ trong túi không còn một đồng, toàn bộ ngân lượng đều đã đưa cho người của “Lão Gia Tử” chỉ để đổi lấy một câu nói của họ. Mệt, mệt chết đi được, nhưng hắn nhất định phải đến nơi đó.

Nhất định phải báo thù! Nhất định phải tìm cho được người kia……

“Phong…” Vô Ngần lo lắng nhận lấy chén trà Khi Phong đưa cho nàng. Từ khi từ Cực Lạc Thành trở về, hắn giống như một người gỗ, suốt một thời gian dài chẳng nói lời nào.

“Phong… Thiếp xin lỗi.” Vô Ngần nhẹ giọng nói, nhịn không được, thanh âm có chút nghẹn ngào. Nàng yêu hắn, luôn mong ước được cùng hắn thiên trường địa cửu. Nhưng nếu nàng biết, hắn sẽ phải thống khổ như bây giờ, thà rằng nàng tình nguyện bản thân chưa bao giờ yêu hắn.

“Đây vốn không phải là lỗi của nàng, hà tất phải xin lỗi.” Khi Phong vội vàng nói. Hắn biết trong lòng nàng đang áy náy, thế nhưng dù thời gian có quay trở lại, hắn cũng sẽ không hối hận một lần nữa sẽ chọn nàng.

“Thanh Huyền, đệ ấy thật sự…” Vô Ngần cẩn trọng hỏi. Nàng đã gặp qua thiếu niên thanh tú mỹ lệ kia, thật khó mà tin được y lại làm ra được những chuyện như thế này.

“Ta cũng không hiểu được, không biết vì sao y lại hận ta như vậy, ta nghĩ ta căn bản không hiểu chút gì về y.”

“Phong.” Vô Ngần vừa định nói cái gì đó, chợt nghe thấy có người gõ cửa.

“Thiếp đi mở cửa.”

“A!”

Nghe Vô Ngần kêu lên đầy sợ hãi, Khi Phong liền chạy đến. Vô Ngần thì không sao, nhưng trước cửa lại có một người đang ngất xỉu.

Cẩn thận kiểm tra, Khi Phong nhận ra người này, Vạn Ký Viễn. Hắn cũng không phải là đã bị trọng thương, chỉ là do nhịn đói lâu ngày cùng mệt nhọc quá độ. Khi Phong đưa hắn lên tháp, giúp hắn uống một chén thuốc bổ để hồi sức. Một lúc sau, hắn quả nhiên đã tỉnh lại. Đột nhiên, hắn đứng dậy, thoáng cái lại quỳ rạp trước mặt Khi Phong.

Khi Phong cả kinh: “Vạn công tử, sao lại…”

Vạn Ký Viễn ngẩng đầu nói: “Cầu thiếu chủ thay thuộc hạ chủ trì công đạo.” Hắn rốt cục cũng đã tìm được người cần tìm rồi.



“Thành chủ, Huyết Đao Môn gần đây hình như có động tĩnh bất thường, người xem có phải thế không…” Hứa Kiên cẩn thận xin chỉ thị của Thanh Huyền. Tâm tư của Vạn Nhất Hạc, hắn còn có thể đoán được tám chín phần. Nhưng với thiếu niên tuấn mỹ bất động thanh sắc trước mắt, hắn thật sự một điểm cũng không thể nào nắm bắt được.

“Môn chủ của Huyết Đao Môn trước giờ vẫn luôn quy phục Cực Lạc Thành, hiện tại thái độ hắn thế nào?” Huyền vừa chăm chú xem mật thư thám tử vừa hồi báo, vừa hỏi hắn.

“Tên ngụy quân tử đó thấy thành chủ tuổi còn niên thiếu, tính nhân cơ hội này mà đục nước béo cò.”

Huyền nghe vậy liền ngẩng đầu lên, liếc nhìn hắn: “Hứa đưởng chủ, theo ý ngươi bây giờ phải tính thế nào?”

“Thuộc hạ cho rằng nên nhân cơ hội bọn chúng còn chưa kịp chuẩn bị, tiên hạ thủ vi cường.” Hứa Kiên vốn cho rằng chủ ý này át hẳn cũng chính là tâm ý của Huyền. Y cho tới giờ chưa hề nương tay trong với những kẻ dám chống lại mình.

“Hứa đường chủ, lần này ngươi đã quá lo xa rồi.” Huyền lạnh lùng nói, khiến cho Hứa Kiên cả kinh.

“Theo tình hình hiện nay, Huyết Đao Môn gây chiến với Cực Lạc Thành chẳng khác nào châu chấu đá xe. Nếu ta động thủ với chúng trước, ngược lại sẽ làm ảnh hưởng đến uy danh của Cực Lạc Thành. Không những thế, chúng còn có thể mượn cớ nói ta ỷ mạnh hiếp yếu để danh chính ngôn thuận mà tạo phản.”

“Nhưng chẳng lẽ thành chủ định án binh bất động sao?”

“Ta làm sao có thể mặc cho hắn khinh thường Cực Lạc Thành? Huyết Đao Môn từ trước đến nay vẫn luôn khẩu phục tâm bất phục với Cực Lạc Thành. Chẳng qua chúng chưa động thủ chỉ vì không muốn mang tiếng là kẻ ăn cháo đá bát mà thôi. Ta trước tiên sẽ làm cho người khác nghĩ bọn chúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, sau đó mới ra tay tiêu trừ chúng.”

“Thành chủ quả thật cao minh.”

Huyền lạnh lùng cười, hắn tuy là kẻ gió thổi chiều nào ngả theo chiều đó, nhưng năng lực làm việc cũng có thể tạm coi là đắc lực.

“Ngươi biết cần phải làm sao rồi chứ, Hứa đường chủ…”

“Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ xin đi lo liệu.”

“Làm phiền rồi.”

“Thuộc hạ xin phép cáo lui.”



“Huyết Đao Môn thật sự muốn gây chiến với Cực Lạc Thành sao?” Trác Hàn hỏi. Huyền đang nằm gọn trong lòng của Trác Hàn, hai tay của hắn nhẹ nhàng ôm lấy y.

“Là do bọn chúng không biết tự lượng sức mình.” Huyền cười lạnh.

“Lại muốn giết người nữa sao?” Trác Hàn thấp giọng nói.

“Là chúng tự tìm cái chết.”

Trác Hàn không nói thêm gì nữa, chỉ buông Huyền ra, lẳng lặng bước xuống giường, mặc lại y phục.

“Ngươi phải đi rồi sao?” Huyền níu hắn lại.

“Đã quá nửa đêm rồi.”

Huyền chợt buông tay. Trong lúc Trác Hàn đang chỉnh trang y phục, Huyền bỗng nhiên nói: “Hàn, ngươi giận sao?”

“Ngươi có cách làm của ngươi, dù sao ngươi cũng là thành chủ mà.” Trác Hàn không hề nhìn y, vừa mang hài, vừa qua loa trả lời.

“Hàn!” Huyền bỗng nhiên đứng dậy, ôm chầm lấy cánh tay của Trác Hàn “Hàn, ngươi đừng giận ta mà.”

Trác Hàn xoay người lại, gỡ tay y ra: “Trở lại giường đi, coi chừng cảm lạnh bây giờ.” Nhưng Huyền vẫn cố chấp nhìn hắn, kiên quyết không buông tay.

“Trở về giường đi, ta thật sự không có giận ngươi mà.”

“Hàn, ta sẽ không giết người bừa bãi đâu.” Huyền đối với những gì của Trác Hàn nói, một câu cũng không nghe lọt tai. Nhưng tay y lại chuyển lên, ôm chầm lấy cổ của hắn: “Chỉ cần chúng không tổn hại đến ta, ta cũng sẽ không động đến chúng.”

Trác Hàn có chút bất đắc dĩ nhìn y: “Ta chỉ là không muốn thấy tay ngươi lại nhuốm đầy máu tươi nữa mà thôi.”

Huyền gật đầu, nhưng bỗng nhiên nhịn không được lai ho khan một tiếng, dù sao cũng đã khuya, y lại không mặc y phục thật sự là có chút lạnh.

“Nhìn ngươi đi, lạnh lắm phải không?” Trác Hàn oán trách nói. Vừa nói vừa kéo chăn bao lấy y, ôm y vào lòng mình, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng y.

Đỡ Huyền nằm xuống, Trác Hàn kéo chăn lại cho y. Nhưng bỗng nhiên Huyền lại trở người đưa tay ôm lấy hắn: “Hàn, chờ ta ngủ rồi hãy đi.”

Trác Hàn vội đưa y vào lại trong chăn: “Ngủ đi, ta đợi ngươi ngủ ngon rồi mới đi.” Huyền khẽ cười, nhắm mắt lại ngủ.

Lúc Huyền ngủ, dung nhan hệt như một tiểu hài tử, thật khó mà tưởng tượng được y lúc này với thiếu niên tâm cơ mưu trí thường ngày cùng là một người. Trác Hàn nhìn y không khỏi tự thở dài. Bản thân hắn cũng hiểu rõ đạo lý người trong giang hồ vốn thân bất do kỷ, nhưng tận đáy lòng vẫn không thôi chán ghét cảnh giang hồ phân tranh. Nếu không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, chỉ cần phòng bị sơ suất sẽ bị địch nhân thừa cơ xâm lược. Cả thiên hạ đều như vậy, hắn làm sao mà tránh cho khỏi.

Có đôi lúc hắn không khỏi tự nhủ, với tính cách của Úc Khi Phong, dù có tiếp quản chức vị thành chủ cũng không thể sánh bằng Huyền. Y không cần trực tiếp động thủ, chỉ cần dụng chút mưu kế, đã đoạt được thứ mình muốn. Úc Hành Vân vốn coi Thanh Huyền là công cụ của mình, nên đã hết lòng bồi dưỡng y. Thế nhưng hắn lại vô tình mà dạy cho y tất cả tâm cơ mưu lược của bản thân. Trác Hàn vốn không muốn nhìn thấy tay y lại nhuốm đầy máu, thế nhưng làm sao tránh cho được.



Nửa tháng sau, người của Huyết Đao Môn đột nhiên tập kích phân đà của Cực Lạc Thành. May mà lúc đó trong phân đà không có bao nhiêu người, nên con số tử thương cũng không nhiều. Nhưng Cực Lạc Thành sao có thể tha thứ cho sự khiêu khích này, lập tức phản công. Chỉ trong một đêm, tất cả cao thủ trong Huyết Đao Môn đều bị giết sạch, những kẻ khác toàn bộ bị phế hết võ công, bắt làm nô dịch. Từ khi Úc Hành Vân bị bệnh, thanh thế của Cực Lạc Thành ngày càng xuống dốc. Thế nhưng hiện tại dưới sự lãnh đạo của Huyền, một lần nữa lập lại uy danh, khiến không một ai dám khinh thường.

“Ngụy Khả, ngươi cả gan làm loạn, hiện tại đã tâm phục khẩu phục chưa?” Huyền khẽ cười lạnh, nhìn nam nhân đang quỳ gối trước mặt mình.

Ngụy Khả cả người toàn là máu, toàn thân đều thụ thương. Hắn trừng đôi mắt đỏ vằn tơ máu nhìn Huyền lộ vẻ không phục. Nhưng võ công đã bị phế, huyệt đạo đã bị điểm, chỉ có thể quỳ rạp trên đất.

“Úc Thanh Huyền, ngươi là tên tiểu nhân bỉ ổi. Thủ hạ của ta tập kích phân đà của ngươi vốn là do người của ngươi giở trò. Không ngờ ngươi dám mượn cớ này mà đồ sát Huyết Đao Môn của ta. Thủ đoạn đê hèn như vậy có xứng là anh hùng hay không?”

“Anh hùng? Chê cười rồi! Từ xưa đến nay binh bất yếm trá, đạo lý này lẽ nào ngươi không hiểu? Huống chi, cho dù ta chờ đến khi ngươi trù bị đầy đủ, rồi mới động binh, thì kết quả cũng như nhau mà thôi. Ta chỉ là không muốn tốn thời gian chơi đùa với ngươi.”

“Úc Thanh Huyền, ngươi sẽ không được chết tử tế!” Ngụy Khả tức giận mắng. Hắn bị y đánh cho  không kịp trở tay, còn chưa tận lực giao chiến đã thảm bại. Điều này khiến hắn vô cùng căm tức.

“Nói hay lắm, bất quá ta có chết như thế nào đi nữa ngươi có muốn nhìn cũng không thấy được.” Huyền ngạo nghễ nhìn hắn, cười chế nhạo. Lời vừa dứt, một đạo hàn quang từ tay áo xuất ra, thân hình phi thân theo sát.

Trong nháy mắt, trên cổ Ngụy Khả từ từ hiện lên một đường máu, thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất.

Huyền rút khăn lụa trong người ra lau kiếm, nhưng trên khăn lại không lưu một chút máu nào. Một kiếm đoạt mạng, nhanh đến mức máu còn chưa kịp dính lên kiếm.

Nhận thấy có bóng người Huyền quay người lại, Trác Hàn đang đứng ở cửa nhìn y.

“Hàn.”

Trác Hàn không trả lời y, chỉ đi đến, cúi xuống kiểm tra thi thể Ngụy Khả.

“Rốt cục ngươi vẫn diệt môn Huyết Môn Đao.”

“Là bọn chúng đã gây sự trước.” Huyền cũng không hiểu tại sao bản thân lại phải giải thích với hắn.

“Là mưu kế do ngươi sắp xếp.” Trác Hàn ngẩng dầu nhìn thẳng y: “Là ngươi cố tình khiêu khích, ép bọn họ phải động thủ trước.”

Hắn biết rồi. Vừa rồi ngoài cửa cũng không nghe thấy âm thanh của hắn, vậy hẳn đây là chuyện tốt của tên khốn Hứa Kiên. Lắm chuyện!

“Ta chỉ là không muốn mất đi quyền chủ động.”

“Chuyện này căn bản không cần động đến binh đao vẫn có thể giải quyết được.” Đây vốn chỉ là do Ngụy Khả nhất thời động dã tâm. Trên thực tế, Huyết Đao Môn không hề có khả năng giao chiến với Cực Lạc Thành, chỉ cần răn đe một chút là đã có thể dẹp yên.

“Thanh Huyền ta sao có thể để hắn khi dễ được.”

“Quả nhiên lại là những lời này.” Trác Hàn lạnh nhạt nói: “Để thỏa mãn lòng tự trọng của mình, ngươi còn định giết thêm bao nhiêu người nữa?”

“Lẽ nào ngươi muốn Cực Lạc Thành bị địch nhân xâm chiếm?”

“Ngươi sao có thể để địch nhân xâm chiếm thành cho được, ngươi chưa ngũ mã phanh thây, bá đao lăng trì bọn chúng đã là vạn hạnh rồi.” Tối hôm đó, y còn dùng thái độ điềm đạm, đáng yêu mà tranh thủ tình cảm của hắn. Vậy mà vừa quay lưng đi, y lại biến thành một đại ma đầu âm lãnh giết người không gớm tay. Khi nghe tin y ra lệnh đồ sát Huyết Đao Môn, hắn còn tự gạt bản thân, cố tìm một lý do để biện minh cho y. Không ngờ y lại gạt hắn, xem hắn như món đồ chơi trên tay mình, tùy nghi đùa giỡn với hắn chính là lạc thú của y.

“Ngươi có tư cách gì quản ta?” Huyền cả giận nói. Đáng ghét, ánh mắt lạnh lùng của Trác Hàn khiến tim y vô thức mà nhói đau.

Trác Hàn lạnh nhạt cười: “Thành chủ, thuộc hạ xin phép cáo lui.” Hắn nhìn Huyền, lui xuống mấy bước, xoay người rời đi.

Huyền nhìn theo bóng lưng Trác Hàn, trong lòng gào thét muốn giữ hắn lại nhưng chung quy lại không mở miệng được. Hứa Kiên, ngươi đúng là đồ đần độn mà!

Tưởng rằng đã giấu được hắn, vốn y không hề muốn cho hắn biết. Đêm đó, nhìn thấy hắn nổi giận, trong lòng không khỏi bất an. Nói dối hắn không phải vì y cố tình đùa giỡn hắn, chỉ là không muốn mất đi cảm giác ấm áp khi nằm trong vòng tay hắn.

Đó chỉ là thói quen thôi sao? Đơn giản chỉ là một thói quen? Thói quen thì sau một thời gian cũng sẽ không còn nữa… Thật là ngu ngốc mà! Hắn tức giận chuyện gì chứ? Y lừa hắn, chính là đã cho hắn vài phần sĩ diện rồi.

“Thành chủ, người nên nghỉ ngơi sớm một chút.” A Bân vừa thay một tách trà nóng, vừa khuyên nhủ y. Mấy ngày hôm nay, Huyền phê duyệt công văn suốt đêm không ngủ, Trác Hàn cũng không có đến. Hứa Kiên dường như ý thức được bản thân do quá lắm chuyện đã gây đại họa, nên chỉ dám cẩn cẩn dực dực mà cúp đuôi lại.

“Ta biết rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, không cần hầu hạ ta đâu.” Huyền thuận miệng đáp, nhưng vẫn không dừng bút. A Bân chần chừ một lát, cuối cùng cũng chịu lui xuống.

Đêm đã khuya, Huyền rốt cục cũng buông bút. Mệt mỏi quá, hay là đi ngủ một chút. Y đứng lên, nhưng lại bất giác bước ra ban công. Không khí ban đêm thật thanh tĩnh nhưng cũng rất lạnh lùng. Ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng đêm âm trầm, không trăng không sao, u ám như chính y.

Đã bao nhiêu đêm rồi hắn không đến với y? Thật không muốn nghĩ đến, nhưng càng muốn quên lại càng nhớ da diết. Không biết tự lúc nào, y đã dần dần quen với việc có hắn bên cạnh. Không phải là do bản thân tham luyến nhục dục, chỉ là vòng tay của hắn thật sự rất ấm áp.

Mơ hồ có tiếng tiêu truyền đến, nghe sao nức nở như tiếng lòng y.

Y thật sự không quan tâm đến việc hắn sẽ tức giận hay không sao? Vậy sao giờ tim y lại đau đến như vậy? Gió thổi mạnh, lạnh quá. Hắn luôn lo lắng y bị cảm lạnh, nếu có hắn ở đây, chắc chắn sẽ khoác thêm áo cho y, rồi dìu y vào phòng.

Tiếng tiêu càng như tiếng khóc.

Trời bỗng nhiên đổ mưa, rất nhỏ nhưng dai dẳng không ngừng. Không muốn trở về phòng chút nào. Nước mưa là từ trên trời rơi xuống, nên vô cùng thuần khiết. Biết rõ hắn không muốn thấy y giết ngươi, nhưng bản thân không được phép lựa chọn. Tựa như chỉ có máu tươi đỏ thắm mới có thể tẩy sạch được tự ti cùng khuất nhục trong lòng y.

Vươn tay đón lấy những giọt mưa, máu trên tay đã xóa sạch hoàn toàn chưa? Y vốn tưởng rằng đã đủ sạch sẽ rồi… Những tưởng có thể thản nhiên mà đối diện với hắn… Hắn đã từng nói qua y quá nhơ bẩn, bất kể có làm thế nào, cũng không thể tiêu tan… Những tưởng đã chinh phục được hắn, tưởng rằng có thể giữ hắn ở bên cạnh mãi mãi… Nhưng không cách nào thản nhiên mà đối diện với hắn.

Tiếng tiêu lẻ loi vang lên, hòa cùng tiếng mưa vô cùng thê lương.

Mấy đêm nay y đều nghe được tiếng tiêu, là hắn sao? Trước đây y chưa từng nghe nói hắn biết thổi tiêu. Không hiểu sao, khi nghe tiếng tiêu, y lại nghĩ ngay đến hắn. Trăm ngàn nỗi thống khổ ẩn chứa trong tiếng tiêu, hắn cũng đang thương tâm sao?

Huyền bỗng nhiên xoay người, phi thân ra khỏi phòng, không để kinh động bất kỳ ai. Bóng đêm u ám, không có chút ánh sáng nào, chỉ có tiếng tiêu dẫn đường cho y…



Tiêu khúc đã dứt. Trác Hán đứng trên hành lang quanh co, ngẩng đầu nhìn trời. Đêm đen, mưa nhẹ, cũng giống như một đêm của nhiều năm về trước.

Ngón tay hắn khẽ vuốt dọc thân tiêu, ở cuối cây tiêu có khắc một chữ. Không cần nhìn, cái tên kia từ lâu đã khắc sâu vào tâm can của hắn. Dường như cõi lòng không ngừng quặn đau.

Đã nhiều năm như vậy, vẫn tưởng bản thân đã đoạn tuyệt được ký ức đó. Không ngờ đêm nay nó lại từ từ trở về, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Y cũng như nàng, đều là kẻ lãnh huyết vô tình, không có trái tim.

Nhẹ nhàng hít một hơi… Trác Hàn… Tuyệt đối không được lặp lại quá khứ… Không được lặp lại quá khứ…

Quả nhiên là hắn, tiêu vẫn còn trên tay. Vì sao hắn lại thở dài như vậy.

Đã khuya rồi, là ai vừa đến? Trác Hàn quay người lại nhìn, cách một màn mưa phùn thê lương, nhưng hắn vẫn cảm nhận được có một ánh mắt đang dõi theo mình.

Muốn gọi hắn, nhưng không hiểu sao không thể nói nên lời. Bản thân cũng không hiểu tại sao lại đến đây? Chỉ là hồn y giống như bị tiếng tiêu thôi miên, thân bất do kỷ. Nay tiếng tiêu đã dứt, tựa như mất đi người dẫn đường, y thật không biết làm sao cho phải.

Trong phòng phía sau chợt có ánh sáng, hiện tại hắn đã có thể nhìn rõ được y, một thân bạch y thoạt nhìn không khác gì một u hồn, toàn thân sũng nước.

“Thành chủ đêm khuya giá đáo, thứ lỗi thuộc hạ đã không đón tiếp từ xa.” Trác Hàn bỗng lên tiếng.

Lạnh quá, thân thể Huyền khẽ run rẩy.

“Chẳng hay thành chủ có gì phân phó?”

“Không có gì…” Thanh âm dường như không được rõ ràng.

“Vậy thứ lỗi thuộc hạ không thể tiếp chuyện.” Trác Hàn xoay người định đi vào phòng.

“Hàn!” Huyền bỗng nhiên phi thân đến, vươn tay ôm chầm lấy Trác Hàn, ngón tay y nắm chặt lấy áo của hắn.

Trác Hàn dừng một chút, chậm rãi lấy tay mình đặt lên tay của Huyền. Lúc này, hắn mới để ý là tay y thật lạnh.

Dùng sức kéo đôi tay của y xuống. Trác Hàn xoay người lại, Huyền ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn sợ hãi.

“Dầm mưa suốt đêm, ngươi không sợ sẽ bị sốt nữa sao?”

Ánh mắt của Huyền chọt lóe lên một tia hy vọng, vậy là hắn vẫn còn quan tâm mình.

“Đừng nói với ta là ngươi nghĩ chỉ cần dùng chút khổ nhục kế này là có thể gạt ta mềm lòng đó chứ?” Trác Hàn thản nhiên nói, thần tình vô cùng lãnh đạm.

Thân thể Huyền trong nháy mắt như đông cứng lại. Trác Hàn liếc nhìn y thêm một cái rồi xoay người bước vào phòng.

Nhìn cánh cửa trước mắt khép lại, Huyền chợt cảm thấy buồn cười. Đúng là tự rước nhục vào thân mà, thật đáng đời. Dựa vào cái gì mà cho rằng hắn có thể tha thứ cho ngươi? Dựa vào cái gì mà cho rằng hắn còn quan tâm đến ngươi? Dựa vào cái gì mà cho rằng hắn sẽ cùng ngươi tịch mịch? Vì sao còn muốn tới đây? Thật sự hắn đã coi thường ngươi rồi? Trở về, còn không mau cút trở về? Chẳng lẽ ngươi tiện đến như vậy sao? Không thể không có hắn sao? Mau cút về! Mau cút về!

Huyền từng bước một lui về phía sau, cước bộ lảo đảo. Gió đã lên, lạnh quá… Một cơn ho khan dữ dội kéo đến. Y che chặt miệng lại, tay xiết lấy thắt lưng, kịch liệt ngăn lại, toàn thân không còn chút sức lực, tựa lên hành lang. Mau ngừng lại, còn chưa đủ mất mặt sao? Nhưng vô ích, tâm phế dường như bị hạ đến mức văng ra khỏi lồng ngực, y không còn có thể kiềm chế lại như trước được…

Tim hắn bị tiếng ho khan không ngừng làm cho xao động. Vốn tinh thông y thuật, hắn đương nhiên nghe ra tiếng ho này quyết không phải là giả tạo. Lại muốn vì y mà động lòng sao? Để rồi sau đó lại bị y lừa dối, lợi dụng? Nhưng ho dữ dội như vậy… Tay y lại lạnh thế kia…

Rốt cục cũng chịu ngừng rồi sao, phải nhanh nhanh trở về thôi. Vai bỗng nhiên có người đỡ lấy, quay lại nhìn, là hắn.

“Huyền…” Trác Hàn lẩm bẩm.

“Ta không sao.” Huyền tránh khỏi hắn, quay đầu bỏ đi.

Mấy ngày không gặp, sao y lại gầy yếu đến như vậy. Trác Hàn đưa tay kéo y xoay người lại: “Theo ta vào nhà.”

“Ta không sao.” Huyền vẫn như lúc nãy, giãy khỏi tay hắn.

“Huyền!” Trác Hàn ra sức kéo y: “Theo ta vào nhà.”

“Ta không sao!” Huyền hét lên, toàn thân đã không còn chút sức để chống cự lại hắn.

“Huyền!” Trác Hàn bỗng nhiên ra sức kéo mạnh một cái, làm Huyền mất thăng bằng, ngã gọn vào trong lòng: “Theo ta vào nhà đi, ngươi đã lạnh như băng thế này, không khéo sẽ lại sinh bệnh.”

“Sẽ không như vây, ta sẽ không sốt cao không hạ nữa đâu…” Huyền giãy giụa, nhưng lại bị thiết thủ của Trác Hàn ghì chặt lại. “Ngươi buông ra!”

“Huyền…” Làm sao hắn có thể buông tay được cơ chứ, thân thể trong lòng vô cùng lạnh giá.

“Ngươi mềm lòng rồi sao?” Huyền bỗng nhiên tươi cười.

Y lại đùa giỡn với hắn? Trác Hàn buông tay ra.

“Là do bản thân ngươi nhẹ dạ cả tin, không liên quan đến ta.” Huyền vẫn đang cười nhưng sao nụ cười đó so với khóc còn khó coi hơn.

“Huyền, đến đây.” Trác Hàn một lần nữa kéo y vào lòng mình, không nói thêm lời nào, bế y thẳng vào trong phòng. Làm sao hắn có thể không mềm lòng được cơ chứ. Mặc kệ là y đang đóng kịch, hay đây là thật, chỉ cần nhìn bộ dáng này của y đủ khiến hắn đau lòng muốn chết.

Xõa mái tóc sũng nước của y ra, tỉ mỉ giúp y lau khô. Lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, rồi tự tay thay cho y. Sau đó bế y ngồi lên giường, lấy chăn bao quanh người y, đem chung trà vừa rót đặt vào trong tay y. Huyền không hề phản kháng, mặc cho hắn sắp xếp, chỉ là không muốn suy nghĩ nữa.

“Huyền, uống trà đi.” Trác Hàn ngồi bên cạnh nhắc nhở. Huyền nghe theo lời nhưng y uống rất nhanh, tựa như không cảm thấy nóng.

“Huyền!” Trác Hàn vội giật lấy chung trà trên tay Huyền xuống.

Đưa tay nâng mặt y lên, để mắt y nhìn vào mắt hắn. Đáy mắt đen kịt, không có lấy một điểm tinh quang.

“Huyền… Xin lỗi.”

“Là do bản thân ngươi nhẹ dạ cả tin, không liên quan đến ta.” Huyền bỗng nhiên nhẹ giọng nói.

Tim Trác Hàn chợt run lên. Giờ nghĩ lại tất cả mọi chuyện, y hết lần này đến lần khác gạt hắn, lại một lần nữa tự mắng bản thân quá nhẹ dạ. Nhưng không phải chính hắn cũng hết lần này đến lần khác làm tổn thương y, rồi lại xin lỗi y sao? Hắn vốn không có tư cách trách cứ y!

Nhẹ nhàng ôm lấy y vào lòng, đem thân thể ấm áp của mình bao bọc lấy thân thể băng lãnh kia. Ôn nhu hôn lên bàn tay lạnh lẽo của y. Huyền có chút ngạc nhiên, nhưng chung quy không vẫn không cự tuyệt, chỉ là y tránh không nhìn vào mắt của Trác Hàn.

Đây chính là vòng tay ấp áp quen thuộc mà hắn luôn dành cho y. Hôm nay, lại mang theo chút thương tiếc. Vì sao? Vì sao y cứ luôn phải chịu nhục nhã ê chề trước rồi mới có được sự ôn nhu chiều chuộng?

Một lúc sau, Trác Hàn buông y ra, nhẹ nhàng hôn lên trán: “Khuya rồi, ngủ đi, ta ngủ cùng ngươi.”

“Hàn…” Huyền ngẩng đầu kêu to một tiếng. Muốn hỏi hắn, nhưng lại không sao mở miệng được, đôi tay bất giác nắm chặt lấy vạt áo của hắn.

“Ngủ đi.” Trác Hàn lại hôn y thêm một cái, rồi đỡ y nằm xuống giường.

Do quá mệt mỏi, đôi mắt của Huyền dần dần khép lại. Dáng vẻ y khi ngủ, hoàn toàn không hề có chút phòng bị, trong lòng Trác Hàn không khỏi thở dài. Nhìn y lúc này, bao nhiêu lời tự nhắc nhở bản thân đã không còn tác dụng nữa rồi. Y đã cố tình, vô ý để lộ ra vẻ yếu đuối, khiến hắn thân bất do kỷ mà ra sức bảo vệ, che chở cho y. Hay là vì lần đầu tiên khi hắn chữa thương cho y, đã bị ánh mắt vô hồn, sợ hãi của y cuốn hút. Nhưng có thật là số phận đã định sẵn cả đời nay hắn sẽ không thể rời ra ánh mắt đó không?

Môi Huyền khẽ giật, y đang lẩm bẩm gì đó, nhưng không cách nào nghe rõ được.

Bốn bề tối đen như mực, nến cũng không có. Sao Hàn lại không có ở đây? Hắn đã nói sẽ ngủ cùng y mà, không lẽ đã đi rồi sao? Ai đang đứng đó, là hắn sao? Có một bàn tay đang sờ loạn trên người y, trên mặt y, thô ráp quá! Đây không phải là tay của Hàn! Là… hắn… nỗi sợ hãi chôn kín trong đáy lòng nháy mắt lại bùng lên, ruột gan như co quắp lại…

Sẽ không phải là hắn… Không thể nào là hắn… Hàn… Ngươi đâu rồi? Muốn kêu to tên người ấy để cầu cứu, nhưng sao không thể kêu thành tiếng? Người kia bắt đầu đè lên y, nặng quá, sắp không thở nổi rồi… Bàn tay kia bắt đầu lần mò vào vạt áo… Nóng quá! Phỏng mất thôi!… Không nên!…

Bỗng nhiên vụt sáng, trước mắt y… Gương mặt một bên không ngừng co rút, con mắt vằn máu trợn trừng nhìn y, nước dãi trong miệng liên tục chảy ra… Đột nhiên, hắn há mồm, lộ ra hàm răng bén nhọn của dã thú, cắn mạnh vào cổ y. Đau quá, đau đến tê tâm liệt phế… Thân thể đang bị xé ra thành trăm mảnh,  huyết nhục bất phân…

“Huyền! Huyền! Tỉnh, tỉnh!” Trác Hàn vỗ nhẹ lên mặt Huyền. Y đang mơ thấy cái gì? Sao lại sợ hãi đến vậy, toàn thân còn không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Huyền đột nhiên mở mắt ra. “Đừng mà!” Y hét to, đẩy Trác Hàn tránh ra. Vừa tỉnh, bóng ma trong mộng vẫn còn ám ảnh, làm cho y chưa nhận thức được người trước mặt là ai, chỉ thuận theo bản năng muốn chạy trốn mà thôi.

“Huyền!” Trác Hàn nắm chặt tay y: “Huyền! Tỉnh lại!”

“Đừng mà!” Y bật khóc, giấc mơ thật khủng khiếp không gì sánh được.

Trác Hàn vươn tay đem y dựa vào trong lòng, ra sức ôm trọn thân thể đang run rẩy của y: “Huyền, là ta đây, đừng sợ. Huyền, đừng sợ…”

Đôi cánh tay kia không ngừng truyền dến sự ấm áp, cùng tiếng gọi ôn nhu bên tai, làm Huyền dần dần thanh tỉnh. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trác Hàn. Là hắn, thật sự là hắn, gương mặt tuấn mỹ cùng ánh mắt lo lắng đó, quả nhiên là hắn.

“Huyền, không có gì rồi, đừng sợ mà.” Trác Hàn đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên người Huyền.

Mềm mại, ấm áp như thế này mới đúng là tay của hắn. Huyền lại một lần nữa vùi đầu vào ngực Trác Hàn.

“Huyền, lúc nãy đã nằm mơ thấy gì vậy?” Kỳ thực không cần hỏi, cũng đoán được bảy tám phần, chỉ có người kia mới có thể khiến cho y sợ hãi đến mức này.

“Ta mơ thấy ngươi không có ở đây… Chỉ có hắn… Hắn nhào lên người ta…” Tay của Huyền vô thức xiết chặt lấy Trác Hàn.

“Huyền, sẽ không như vậy đâu. Hắn đã không còn khả năng tổn thương đến ngươi.” Tay của Trác Hàn đặt lên ngực của Huyền, ôn nhu trấn an y.

Là mộng sao? Đã biết là mộng, nhưng sao sự sợ hãi này không những không tiêu biến, mà y càng lúc càng khủng hoảng. Nhưng chỉ cần hắn ôm chặt lấy y như lúc này, chỉ có nằm trong vòng tay của hắn, chỉ có sự ấm áp của hắn, mới có thể làm cho y bình tĩnh được một chút. Y thật sự không muốn rời khỏi hắn, cho dù có bị hắn khinh thường hay phỉ nhổ, y cũng không muốn rời xa.

“Hàn! Xin ngươi đừng bỏ rơi ta… Đừng bỏ rơi ta…” Huyền ngẩng đầu, thấp giọng cầu xin hắn.

Hắn có đồng ý ở lại bên cạnh y không? Có đồng ý làm bạn với y suốt đời không? Hay hắn sẽ lại bỏ rơi y? Hay y sẽ phải vạn kiếp bất phục.

“Hàn…” Sự do dự của hắn làm y lo sợ.

“Ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu.” Nói ra được những lời này, trong lòng hắn đã không còn lo lắng nữa. Hắn đã quyết định sẽ vì thiếu niên trước mắt này mà chấp nhận trầm luân.

“Thật sao?” Y có chút khó tin.

“Thật. Ta đáp ứng sẽ không rời xa ngươi nữa.”

“Hàn….” Hai tay của Huyền ôm chặt lấy Trác Hàn. Hắn đã đồng ý rối, vậy y sẽ không cho phép hắn đổi ý.

“Huyền, đừng sợ nữa….”

Hai tháng sau, Nguyên Hải Bang bang chủ Hải Giam đột nhiên bạo bệnh lìa đời. Tân ban chủ mới nhậm chức là Hoa Chính không bao lâu sau đã quy thuận Cực Lạc Thành, Nguyên Hải Bang từ nay sẽ trở thành chư hầu của Cực Lạc Thành. Nội vụ của Nguyên Hải Bang ra sao, người ngoài không ai biết được. Nhưng nghe nói Hải Giam chính là huynh đệ của Huyết Đao Môn môn chủ Ngụy Khả, người khác còn nói Hoa Chính vốn là tình nhân hằng đêm tằng tịu với Tam Di Thá. Bị Hải Giam nghi ngờ nên đã không còn tín nhiệm hắn nữa. Thế nhưng tất cả chỉ là tin đồn, không ai biết đích xác sự thật như thế nào.

Tại đại sảnh của Cực Lạc Thành, Huyền đang ngồi trên xem công văn, Hoa Chính quỳ phía dưới, vẻ mặt nịnh nọt.

Huyền lãnh đạm cười, vẻ mặt bình tĩnh, thật không nhìn ra được y đang nghĩ cái gì.

Bên ngoài hành lang, Trác Hàn đứng ở phía xa xa nhìn y, sau đó lại xoay người bước đi…