Thanh Huyền - Kawalu

Chương 11




Editor: Polly Polly

Beta – reader: Kumiko

Bội phản, chưa bao giờ dám nghĩ đến việc hai chữ này lại đang xảy ra trong gia đình hắn. Nhưng, nếu cho hắn chọn lại lần nữa, hắn vẫn sẽ không hối hận. Bởi nàng là người quan trọng nhất trong đời hắn, bất luận phải trả giá đắt đến đâu, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Không còn là thiếu chủ cao cao tại thượng, hắn chỉ có thể cẩn cẩn dực dực che giấu hành tung của mình, không dám xuất hiện dưới ánh mặt trời. Trong lòng hiện nóng như lửa đốt, nhưng chỉ có thể chờ đợi thời cơ.  Điều duy nhất hắn ép mình phải tin, chính là Thanh Huyền sẽ không làm hại Vô Ngần.



Vô Ngần, nàng có khỏe không?

“Nàng ta đã chết.” Trác Hàn đứng thẳng dậy, lạnh lùng nói.

“Sao lại có thể như vậy được?” Huyền kinh ngạc hỏi.

Trác Hàn không đáp, chỉ khinh miệt nhìn y, hiện tại đã là lúc nào rồi mà y còn muốn đóng kịch với hắn.

“Không phải là ta!” Nhìn thấy ánh mắt của Trác Hàn, Huyền cuống quýt giải thích.

Trác Hàn không để ý đến y, chỉ gọi thị nữ vào chỉnh trang lại di thể của Tiết Vô Ngần, sau đó liền xoay người rời đi.

“Hàn!” Huyền vội đuổi theo hắn, “Hàn, không phải là ta làm mà!”



“Hàn, ngươi hãy nghe ta nói!”

“Đủ rồi!” Trác Hàn chợt dừng bước, tức giận quát: “Ngươi muốn giết ai ở đây không ai dám nói gì, hà tất còn phải giả vờ vô tội?”

“Ta không có!”

“Cái mà nàng ta trúng chính là độc dược bí truyền của Cực Lạc Thành, ta không tin trong Cực Lạc Thành hiện nay nếu không có lệnh của ngươi, lại có kẻ dám đơn thân độc mã mà hạ thủ!”

Huyền sửng sốt một lúc, hắn căn bản không cho y quyền giải thích.

“Ngươi nhận định đây là chủ ý của ta?” Hồi lâu sau, Huyền căm hận hỏi.

“Coi như là ta làm thì đã sao?”

“Không… Tốt lắm, từ lâu ta đã không còn kinh ngạc trước sự tàn nhẫn của ngươi, nhưng hiện tại thật sự không thể chịu đựng được nữa.”

“Vậy vì sao ngươi lại tức giận? Ta giết người vô số, ngươi cũng chưa từng đối với ta như vậy!”

“Ta nói rồi, ta ghét nhất là bị lừa dối!” Dứt lời, Trác Hàn cũng không quay đầu lại, bỏ đi thật nhanh.

Huyền dựa hẳn vào tường, cố tự trấn an bản thân, nhưng lại không sao ngăn được cả người run rẩy không ngừng. Ta không có lừa dối ngươi, vì sao ngươi lại nhất quyết là ta lừa ngươi? Vì sao lại đột nhiên biến thành thế này, trước giờ ngươi vẫn luôn dung túng ta kia mà?



Mắt trợn tròn, máu vương trên áo tuyền một màu đen, thi thể căng cứng, giữa hai chân là một mảng máu còn chưa kịp đông, tình trạng thê thảm của nữ nhân kia làm tim hắn đập nhanh. Úc Khi Phong vì nàng mà cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả, Huyền vì thế mà gần như điên loạn. Đã từng có chút hiếu kỳ muốn biết rốt cục nữ nhân này như thế nào. Lần đầu tiên hắn gặp nàng, thân thể suy nhược của nàng khiến hắn sinh tâm thương tiếc. Mỹ lệ mà mảnh mai, rõ ràng là đang sợ hãi, nhưng đối diện nghịch cảnh lại trở nên kiên cường. Thế nhưng sao lại đành tâm hạ độc thủ với nàng, lại còn dùng loại độc dược thảm liệt nhất của Cực Lạc Thành.

Không thể cứ tiếp tục dung túng y nữa. Nếu y có thể giữ lời hứa không thương tổn nàng, đồng thời bảo vệ cho nàng cùng nhi tử trong bụng, thì theo phương diện nào đó cũng đã chứng minh được trong lòng y lời nói của hắn vẫn có chút giá trị. Khi nghe y nói thích hắn, bản năng muốn lập tức rời khỏi y, muốn thương tổn y. Nhưng tận đáy lòng lại mơ hồ muốn tin tưởng lời kia là thật. Muốn nhìn thấy y chứng minh rằng Úc Khi Phong từ lâu đã không còn tồn tại trong lòng y. Muốn nhìn thấy y đã bỏ được hận ý. Nhưng, đáng tiếc, hắn lại bị lừa, tất cả chỉ còn là những lời nói dối.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng của Huyền. Hàn ngừng tay, quay đầu lại nhìn y.

Huyền nhìn thẳng vào bao hành lý đã sắp xếp được một nửa ở trên giường, hắn muốn đi sao?

“Ta muốn rời khởi đây.” Trác Hàn thản nhiên nói, tinh ý nhìn thấy thân thể của Huyền khẽ chấn động.

“Vì sao?” Huyền bước đến gần hắn.

“Ta nói rồi…”

“Đừng nói là bởi vì ta lừa dối ngươi!” Huyền lớn tiếng cướp lời: “Đừng nói cái gì là không thể chịu đựng được sự tàn nhẫn của ta!”

“Bốn năm qua, ta đã lừa gạt ngươi rất nhiều lần, ta vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, vì sao ngươi không sớm rời khỏi ta?” Y trừng mắt nhìn hắn.

Trác Hàn không nhìn y nữa, xoay người tiếp tục thu xếp hành lý.

“Ngươi trả lời ta đi!” Huyền hét lớn, y không thể chịu đựng được sự coi thường của Trác Hàn.

Một ít y phục đơn giản, y cụ, bút ký, ngoài ra… vẫn còn một thứ hắn muốn mang đi, dù mỗi lần trông thấy thứ đó, trái tim hắn lại nhói đau. Vừa nghĩ muốn lấy, chợt thấy thân ảnh vụt đến, Huyền đã cầm cây tiêu trong tay.

“Trả lại cho ta.” Trác Hàn trầm giọng nói.

Huyền giấu cây tiêu về phía sau: “Nếu ngươi dám đi, ta lập tức bẻ gãy nó.”

“Trả đây!” Trác Hàn tức giận quát. Hắn xưa nay không thích bị kẻ khác uy hiếp, nhất là khi “kẻ khác” lại chính là y, lòng hắn lại càng thêm chán ghét.

Huyền lui xuống một bước, cười lạnh.

Trác Hàn nộ khí xung thiên, vươn tay nhắm đến bờ vai của Huyền.

Muốn động thủ? Nhãn thần của Huyền khẽ rùng mình, dùng tiêu thay kiếm, đánh thẳng vào yết hầu của Trác Hàn. Y từ trước đến giờ luôn lấy công làm thủ, nhưng hiện tại, y lại không nỡ làm tổn thương hắn.

Trác Hàn tránh sang một bên, theo bản năng, trở tay chộp tới, toan đoạt lại cây tiêu, nhưng lại sợ tiêu trúc không chịu nổi chưởng lực sẽ gãy nát. Lợi dụng lúc hắn đang chần chừ, Huyền liền dùng cây tiêu điểm trúng ngực hắn. Huyệt vị tê rần, sức lực trong nháy mắt đều tiêu biến. Thân thể của Trác Hàn lảo đảo ngã về phía sau, liền bị Huyền đỡ lấy.

“Đừng đi mà!” Huyền nhỏ giọng van xin hắn.

“Hàn, đừng bỏ rơi ta…” Giống như bao lần trước y lại thiết tha thỉnh cầu hắn, và lại muốn nghe hắn trả lời đồng ý như những lần đó.

Trác Hàn liếc mắt sang hướng khác, không thèm nhìn y.

“Hàn…”

Trúc tiêu buông rơi xuống đất, Huyền nắm lấy vạt áo của Trác Hàn, nặng nề đem hắn đặt lên giường. Không nói lời nào, y đã cúi đầu hôn hắn. Day day môi dưới của hắn, ra sức mời gọi, đầu lưỡi dùng sức len lỏi vào khớp hàm, muốn cùng hắn dây dưa. Trác Hàn muốn quay đầu tránh né, nhưng khổ nỗi huyệt đạo bị phong bế, vô lực phản kháng.

Đột nhiên Huyền khẽ rên, ngẩng đầu lên, môi dưới đã bị cắn đến bật máu.

“Buông!” Trác Hàn căm tức nhìn y.

Huyền chợt cười khẽ, đôi môi đẫm máu, nhìn lại vô cùng quyến rũ.

Đưa tay xốc tung vạt áo, đem toàn bộ y phục cởi bỏ, thân thể tái nhợt đã xích lõa trước mặt hắn. Y bò lên giường, dựng Trác Hàn ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Sau đó ôn nhu xoa nhẹ lên môi hắn, ngón tay từ từ di chuyển, nhẹ nhàng mơn trớn đôi chân mày đang nhíu chặt vì giận dữ của hắn.

“Biết không, trước đây vào những lúc lão súc sinh đó thèm khát ta đều rất đau, rất khuất nhục. Thế nhưng dần dần trong đau đớn khuất nhục đó lại nảy sinh khoái cảm. Thân thể đã phản bội lại linh hồn, ta sẽ mang lại cho ngươi khoái hoạt, cho dù ngươi chán ghét ta đến đâu đi chăng nữa.”

Không đợi Trác Hàn kịp phản ứng, Huyền đã trút bỏ hết y phục của hắn, chui vào lồng ngực quen thuộc, ra sự cắn mút, trêu đùa hai nụ anh đào.

Đây đó từ từ vang lên tiếng thở dốc, nhưng đã không còn là âm thanh hòa hợp ngày xưa. Huyền khóa ngồi trên người Trác Hàn, cánh tay ôm chầm lấy cổ hắn. Trác Hàn nhíu chặt mi, mắt nhắm nghiền, kịch liệt chống lại sự khiêu khích của y.

“Vô ích thôi! Hàn, vô ích thôi!” Huyền nhìn hắn, trong lòng thầm nói. Lần này là do y chủ động hoàn toàn, những điểm mẫn cảm trên thân thể của hắn đã quá quen thuộc, y đương nhiên biết phải làm sao để gợi lên dục vọng của hắn.

Bất ngờ, thân thể của Trác Hàn khẽ run đứng dậy, Huyền hừ nhẹ một tiếng, để hắn thẳng tiến vào bên trong, ra sức vận động.  Rốt cục áp lực của khoái cảm, tiếng rên rỉ phá tan hầu quan, Trác Hàn mở mắt, chán ghét nhìn chằm chằm vào Huyền.

“Ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi, cho dù ngươi có muốn bỏ rơi ta, ta vẫn sẽ không buông tay.” Huyền bình tĩnh nói, vươn tay vén lại vài sợi tóc bay loạn của Trác Hàn.

“Ngươi làm vậy chỉ càng khiến ta thêm chán ghét ngươi!”

“Không thể nói vậy, ngươi thích cũng được, ghét cũng được, ta chỉ cần ngươi có thể ở lại bên cạnh ta là tốt rồi.”

“Ngươi chung quy coi ta là cái gì?”

“Ngươi thử nói đi!” Huyền nhẹ nhàng cười. Lấy y phục của Trác Hàn ra, giúp hắn mặc lại.

Mặc kệ cảm giác của hắn, chỉ cần có thể giữ hắn bên cạnh, ép hắn tùy thời mà thỏa mãn dục vọng của y. Y muốn đem hắn biếm thành nam sủng của mình sao?

Trác Hàn cắn chặt môi, nhưng lại không có cách nào chống lại sự an bài của Huyên. Phản kháng duy nhất chính là ánh mắt đầy phẫn nộ của hắn đang nhìn y.

Huyền thay hắn sắp xếp lại bao hành lý khi nãy, chợt cúi người, nhặt cây tiêu đang nằm lăn lóc trên mặt đất lên. Thân tiêu bởi hàng ngày đều được chủ nhân vuốt ve mà trở nên sáng loáng, một chữ “Mai” được khắc tỉ mỉ, nỗi một nét đều như lưỡi dao bén nhọn đâm vào tim y.

Quay người lại, phất phất cây tiêu đang cầm trên tay: “Ngươi rất quan tâm đến ‘nàng’?” Nếu không phải vì nàng, hắn sẽ không thể bị y khống chế đơn giản như vậy.

“Phải! Ta rất quan tâm nàng!” Trác Hàn nhìn thẳng vào mắt Huyền, nặng nề nói ra chữ “nàng”.

Huyền bất động thanh sắc, đột nhiên xuất thủ, dùng tiêu điểm thêm mấy huyệt đạo nữa trên ngực hắn.

“Ngươi!” Công phu điểm huyệt của Cực Lạc Thành thủ pháp vô cùng độc đáo, càng muốn vận công giải khai huyệt đạo, càng khiến nội lực của bản thân bị phong bế.

“Thuận theo ta, bằng không ta đem ‘nàng’ hủy thành trăm mảnh.” Huyền thản nhiên nói, lập tức xoay người bỏ đi.

Vừa ra khỏi phòng, y liền hạ lệnh: “Cẩn thận canh phòng, ngoại trừ ta, không cho phép bất kỳ ai vào trong!”

Rất nhanh sau khi Huyền ra mệnh lệnh trên, có người lén suy đoán, nhưng quyết không dám nói gì thêm. Y cùng Trác Hàn làm sao vậy, trước đây dù có tranh chấp dữ dội cỡ nào, cũng nhanh chóng hòa thuận mà, sao lần này lại nghiêm trọng như vậy. Có lẽ là hắn cố gắng khuyên nhủ y, nhưng tính tình y càng ngày càng trở nên bá đạo, nên trong lúc nói chuyện, hắn có thể đã có đôi chút quá phận. Thế nhưng y đâu phải là kẻ không biết lắng nghe? Hắn chắc cũng không muốn chọc giận y, nhưng từ trước đến giờ hắn luôn là người mà y tin tưởng và nể trọng mà.

Cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ ra, tuy đêm đã khuya, nhưng A Bân tin chắc rằng y vẫn chưa ngủ.

“Thành chủ?” A Bân cất tiếng gọi, nhưng lại không có người đáp. Trong phòng không có ai, nhưng cửa ban công đang rộng mở.

Quả nhiên, Huyền đang ở ngoài ban công. Hai tay y vịn vào thành ban công, đã đứng đó không biết từ bao giờ, tay áo bay lượn trong gió. Đêm lạnh như vậy mà cũng không chịu khoác thêm áo.

“Thành chủ…”

“Có chuyện gì?” Huyền cũng không quay đầu lại.

“Đêm đã khuya…”

“Ta biết rồi, ngươi cứ về ngủ trước đi.”

“…” A Bân có chút chần chừ, không biết có nên mở miệng hay không.

“Còn có việc gì?”

“Thành chủ…” A Bân âm thầm hít vào một hơi: “Là về chuyện của Trác đường chủ…”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Thành chủ thật sự muốn nhốt Trác đường chủ lại thật sao? Như vậy có phải là hơi quá đáng không?”

“Ngươi nghĩ là ta đã sai rồi sao?” Thanh âm của Huyền mập mờ, không thể nghe ra được tâm tình của y.

“Thành chủ và Trác đường chủ chẳng qua chỉ là nhất thời có chút hiểu lầm mà thôi, hà tất phải biến thành cục diện như thế này?”

“Hắn nói hắn muốn rời khỏi ta…”

“Thành chủ, Trác đường chủ có thể chỉ vì cái chết của Tiết Vô Ngần mà nhất thời nổi giận thôi.”

“Thành chủ, cậu làm như vậy, trái lại chỉ làm cho Trác đường chủ càng thêm căm ghét cậu.” Thông minh như y, đạo lý đơn giản này không lẽ còn không rõ sao?

“Căm ghét ta? Thì đã sao? Hắn vẫn luôn như vậy mà.”

“Thành chủ, Trác đường chủ lúc nào cũng đối xử tốt với cậu, cậu há có thể nào đối với ngài ấy ích kỷ như thế này!” Thanh âm của A Bân vô cùng chua xót.

“Ích kỷ?” Huyền tựa như cái gì cũng không biết. Một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Ta thích hắn… Ta không muốn hắn đi…”

“Thích một người vốn không phải là như vậy, cậu căn bản là không hiểu mình đang làm cái gì!”

“Ta không hiểu?” Thân thể Huyền khẽ run lên, từ từ xoay người lại: “Vậy ngươi dạy cho ta đi.”

A Bân toan há miệng nói gì đó, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người. Dưới ánh trăng, trên gương mặt mỹ lệ của Huyền đã ngập tràn nước mắt.

“Thành chủ…”

Huyền lộ vẻ sầu thảm, cười, từng bước một tiến đến gần hắn.

“Cầu ngươi, dạy cho ta đi.” Y khẩn khoản nói, giọt lệ đọng trong mắt lại tuôn trào, lăn dài trên gương mặt đau khổ của y, rồi rơi xuống mất hút.

“Thành chủ…” A Bân có chút hoảng sợ, đã lâu lắm rồi hắn mới lại thấy y khóc. Lần trước, cũng trong căn phòng này, y đã vì người kia mà khóc thật thê thảm.

“Ta rất sợ hắn sẽ chán ghét ta, lúc nào cũng sợ, thế nhưng hắn đột nhiên nói là phải rời khỏi ta. Ta không biết phải làm như thế nào…” Huyền cúi đầu nhẹ giọng nói.

“Ta đã bao lần tự nhủ với lòng, sẽ không bao giờ động tâm với kẻ khác, sẽ không bao giờ giẫm lại vết xe đổ ngày xưa. Thế nhưng, ta thật sự không thể… Đau, thật sự là rất đau…” Chợt một trận ho khan từ đâu ập đến, Huyền chặt tay che miệng  lại, cả thân người cúi gằm xuống.

“Thành chủ!” A Bân vội đỡ lấy y. Huyền dường như không còn chút sức lực nào, tựa vào người A Bân, từ từ khuỵu xuống đất. A Bân bất giác cũng quỳ theo, vươn tay vỗ nhẹ vào lưng Huyền. Huyền cầu cứu, bám chặt lấy vai của A Bân mà ho không ngừng, tiếng ho khan tựa nhưng muốn xé toang lồng ngực của y.

Thật vất vả mới ngừng lại được, A Bân cảnh giác, bất ngờ giật bàn tay của y ra, kinh hoàng nhìn thấy trong lòng bàn tay đã nhuốm đầy máu.

“Thành chủ!” A Bân kinh hãi.

“Ta không sao.” Huyền lắc đầu, vùng vẫy muốn đứng lên.

“Vào trong trước đã.” A Bân đỡ lấy y, nửa như lôi kéo y vào trong phòng.

Dìu y ngồi lên giường, A Bân lúc này mới phát hiện trong tay Huyền vẫn nắm chặt cây tiêu.

Nhìn đôi mắt trống rỗng, vô hồn của y, hắn muốn nói gì đó để an ủi, nhưng lại không biết cần phải nói cá gì. Chỉ có thể vươn tay giúp y lau đi vết máu còn vương trên khóe môi.

“Thành chủ, nghỉ ngơi sớm đi.”

Huyền gật đầu. A Bân thử gỡ lây cây tiêu trong tay ra, y không hề phản kháng. Giúp y cởi bỏ áo ngoài, đắp lại chăn, nhưng bỗng nhiên y lại nói:

“Hắn thổi tiêu thật sự rất hay, nhưng lại chưa từng thổi trước mặt ta. Ta rất muốn hắn một lần vì ta mà thổi, nhưng lại không có đủ can đảm để nói với hắn.”

A Bân có chút sủng sốt, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vén lại tóc cho Huyền: “Đừng suy nghĩ gì nữa, ngủ đi, hãy xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Huyền nhìn hắn, bất chợt vươn tay, kéo ống tay áo của A Bân: “Ngủ lại với ta được không?”

A Bân vội vã gật đầu: “A Bân ở lại, cậu an tâm ngủ đi, A Bân ở bên cạnh cậu đây.”

Huyền dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại giống như một tiếng thở dài, chậm rãi khép đôi mi.