Thanh Hoa Bắc Đại

Chương 9




Thanh Hoa Bắc Đại (14/23)

14.

Vì là kỳ nghỉ đông nên tôi không cần phải đi sớm về muộn.

Dượng cho dù không ưa tôi đi chăng nữa thì cũng không có lý do gì mà đuổi tôi ra khỏi nhà.

Tôi dành toàn bộ thời gian của kỳ nghỉ đông cho việc học.

Mặc dù lần thi tháng trước tôi bỏ thi một môn nhưng qua tổng điểm, tôi cũng dần mượng tượng được mình đang ở vị trí nào rồi.

So ra thì môn nát nhất của tôi bây giờ là Toán.

Đặc biệt là phần Đại số.

Mà mấy phần này thì xuất hiện tương đối nhiều trong đề. Bởi thế, dù có làm tốt phần Hình học thì tôi vẫn mất rất nhiều điểm.

Nghỉ đông, mấy ngày đầu, tôi tập trung làm hết các bài tập về nhà mà thầy cô giao, hoàn thành mấy đầu việc đã lên kế hoạch từ tối hôm trước.

Mấy đề ứng dụng tôi lôi ra làm bằng sạch, các bài hay làm sai thì luyện đi luyện lại thật nhiều.

Đó đều là những cách học mà tôi đã rút ra hồi ôn thi nghiên cứu sinh.

Nếu không thể giỏi giang xuất sắc thì chỉ có thể cố gắng chăm chỉ, nỗ lực hơn người khác gấp trăm, thậm chí gấp nghìn lần mà thôi.

Tôi nhốt mình trong phòng học như thế, cũng là để dượng không có cơ hội chửi mắng hay gây sự với tôi.

Kỳ nghỉ đông chỉ vỏn vẹn có hai tuần, chẳng mấy chốc mà đã sang xuân.

Kể từ khi mẹ tái hôn, tôi vốn đã chẳng còn khái niệm về một cái Tết vui vẻ hạnh phúc nữa rồi.

Hoặc đằm mình trong những trận cãi vã, hoặc lao ra khỏi nhà để gió lạnh thốc vào tim. Mùa xuân của tôi vốn chỉ có hai lựa chọn như vậy mà thôi.

Giờ đây, quay lại quá khứ như thế này, tôi bình thản hơn rất nhiều.

Không bất mãn, cũng chẳng mỉm cười.

Vội vàng cho qua cái gọi là “bữa ăn tất niên”, tôi lủi thủi một mình, lại vào phòng tiếp tục luyện đề.

30 Tết, ngoài cửa sổ rộn ràng tiếng cười nói, tiếng pháo hoa nổ vang trời.

Tôi thậm chí còn có thể nghe thấy những tiếng hô cạn rượu, tiếng của cô dẫn chương trình chào Xuân trên TV và cả tiếng nô đùa không biết mệt của lũ trẻ con nhà hàng xóm.

Còn ở đây, ở đây tôi chỉ có chiếc đèn học đang sáng lên một góc tĩnh lặng trong căn phòng tối thui. Tôi giống như một kẻ đi ngược chiều, ngược chiều một cách quả cảm và kiên định.

Trong đêm giao thừa của ngàn vạn thứ ánh sáng khác nhau, tại đây, một mình tôi đăm chiêu thưởng thức cái vẻ vàng vọt tầm thường nhưng rất đỗi đẹp đẽ của ánh đèn học.

Dù là một mình, tôi cũng không hề cảm thấy cô đơn.

Ngược lại, tôi còn cảm nhận được hình hài của một tương lai tươi sáng đang ở ngay phía trước vẫy gọi, chờ tôi bước đến.

Chẳng mấy mà đã đến 0 giờ, ngoài của sổ lại liên tiếp vang lên những tiếng pháo nổ rầm trời.

Bài toán giải mãi chưa xong khiến tôi mệt lả. Tôi buồn bực vứt đề sang một bên.

Mở điện thoại lên, tôi hứng chí gửi lời chúc mừng năm mới đến mấy người bạn thân thiết.

Do dự một hồi, tôi gửi cho Tống Tri Diên một tin nhắn: “Học bá, chúc mừng năm mới!”

Không ngờ ngay sau đó cậu ấy đã trả lời: “Chúc mừng năm mới.”

Cậu ấy vẫn chưa ngủ sao?

Ánh mắt tôi dừng lại trên cái đề Toán hóc búa giày vò tôi nãy giờ.

Tôi nhắn: “Cậu có rảnh không? Giảng bài cho tớ được không?”

Tống Tri Diên đáp lại: “Tớ rảnh, cậu gửi đề đi.”

Tôi chụp ảnh rồi gửi đề qua.

Ai ngờ tôi vừa gửi xong thì cậu ấy lại gọi điện tới.

Tôi giật mình suýt làm rơi điện thoại, một hồi sau mới luống cuống bấm trả lời.

“Chào cậu.”

Không biết có phải vì đêm khuya thanh vắng hay không mà giọng nói của Tống Tri Diên vang lên lại khiến tim tôi đập mạnh, như hẫng mất một nhịp vậy.

“Xin lỗi vì trễ như vậy rồi còn làm phiền cậu. Cậu chưa ngủ đấy chứ?”

“Tớ chưa ngủ.”

Chào hỏi mấy câu xong, cậu ấy hỏi tôi không hiểu chỗ nào rồi bắt đầu nhiệt tình giảng giải.

Cũng giống như lần đầu tôi hỏi bài cậu, cậu nói câu nào tôi liền hiểu ngay câu ấy. Giảng xong, Tống Tri Diên còn không quên đưa cho tôi vài ví dụ khác, rút ra cho tôi mấy nhận xét liền.

“Cậu hiểu chưa?”

“Ờm… Tớ hiểu rồi.”

Ngoài cửa sổ lại bắt đầu vang lên một tràng pháo nữa, ồn ào, náo nhiệt vô cùng. Những lời cậu nói lại chìm nghỉm giữa không gian, tôi không còn nghe thấy gì nữa.

Tôi nằm ngửa ra giường, nắm chặt điện thoại trong tay.

“Tống Tri Diên này.”

“Ừ, sao?”

Tôi dừng lại một chút.

“Hẹn cậu ở Bắc Kinh nhé.”

“Ừ, hẹn cậu ở Bắc Kinh.”

Tôi nghe cậu nói thế thì bật cười, hỏi lại: “Cậu không nghi ngờ gì tớ à?”

Tống Tri Diên lặng im hai giây rồi mới trả lời tôi.

“Tớ tin tưởng cậu mà.”