Thanh Hoa Bắc Đại (6/23)
6.
Gần cuối tuần thì tôi được đi học trở lại.
Lý Tĩnh Thu lôi tôi ra một góc thậm thụt kể mấy chuyện lặt vặt trong lớp. Tôi nghe cũng chỉ ừm hứm đáp lại vài câu.
"Thầy Sinh Học xin nghỉ phép để kết hôn đấy."
"Lưu Bát Quái mới cắt tóc, trông đầu thầy có vẻ to hơn.”
“…”
"Tống Tri Diên..."
Tôi đột ngột quay đầu sang hỏi: "Cậu ấy thế nào?"
"Ầy… Cậu ta thi lại đứng nhất lớp chứ sao.”
"À..."
"Còn nữa, có một em hoa khôi lớp 11 ngay bên cạch tỏ tình với cậu ta."
Tôi hơi sửng sốt, không hiểu vì sao lại căng thẳng.
"Nhưng mà cậu ta lại từ chối.” Lý Tĩnh Thu có vẻ rất thất vọng, "Cậu ta nói cái gì mà: xin lỗi, anh không muốn lãng phí thời gian học tập.” =))))
Tôi bụm miệng nhưng vẫn không kìm được mà cười thành tiếng.
Không hổ là Tống Tri Diên.
Tôi lặng lẽ quay đầu nhìn cậu ấy.
Cậu ấy đang cúi đầu viết bài. Nhìn từ góc này chỉ có thể thấy hai hàng lông mi mỏng cùng sống mũi cao thẳng của cậu mà thôi.
Hình như cậu chỉ ngước lên nhìn tôi khi tôi vừa bước vào lớp. Từ đó đến giờ vẫn chưa hề ngẩng mặt lên nói câu nào.
Đúng là phong thái của học bá. Tôi phải nỗ lực học tập cậu ấy mới được.
Kỳ thi tháng lần trước, thành tích lớp chúng tôi thấp vô cùng. Tâm trạng của thầy Lưu rất tệ, nhìn thấy học sinh lười biếng chắc chắn sẽ khiển trách rất nặng nề.
Tôi là một trong những nữ sinh “yêu sớm”, tất nhiên sẽ là đối tượng đặc biệt được chú ý đến.
Một hôm, trong giờ tự học buổi tối, thầy lại gọi tôi lên văn phòng.
Lần này tôi cũng không biết thầy gọi tôi lên làm gì nữa. Uống nước chè à?
"Biết vì sao tôi gọi em tới đây không?”
Chậc, chậc… lại là câu mở bài chán ngắt này.
Tôi yên lặng lắc đầu.
Thầy Lưu vừa rót một chén trà vừa hỏi: "Không liên lạc với Lữ Tu kia nữa chứ?"
Tôi tiếp tục lắc đầu.
"Tôi thấy em gần đây thay đổi rất nhiều. Thái độ học tập cũng rất tốt, cứ tiếp tục duy trì. Đừng mải mê những chuyện ong bướm kia nữa.”
Giáo huấn tôi một hồi, thầy bảo tôi về lớp tự học tiếp đi.
Tôi lặng lẽ lấy ra bài kiểm tra lý tuần trước.
Bây giờ tôi hỏi bài chắc cũng không bị ăn chửi đâu nhỉ?
Thầy Lưu hình như cũng không ngờ tôi sẽ hỏi bài, hơi ngạc nhiên. Song thầy vẫn kiên nhẫn ngồi giảng giải cho tôi.
Nếu nói về ấn tượng của thầy trong tôi thì có lẽ, thầy không ôn hoà nhưng đôi khi cũng rất tốt với tôi.
Thầy giảng một hồi, cuối cùng tôi cũng hiểu bài. Tôi cảm ơn thầy rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì lại thấy Tống Tri Diên.
Cậu đứng cách tôi rất gần, cậu thảo luận đề với cô tổ trưởng tổ Khoa học Tự Nhiên, hình như là cô dạy Vật Lý.
Đi xuống dưới tầng để trở về lớp, tôi nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau.
Tôi quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Tri Diên đang sải bước tới.
"Cậu thảo luận với cô xong rồi à?” Tôi hỏi.
Cậu gật đầu.
Không khí lại chìm trong thinh lặng.
Sóng vai đi được một đoạn, cậu ấy bỗng nhiên gọi tên tôi: “Tô Huân.”
Hình như đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi tôi như thế.
"Ừ?"
"Thầy Lưu hơi nóng tính."
Tôi hơi ngạc nhiên.
Một lúc sau mới hiểu ngụ ý của cậu.
"Cậu đang lo tớ bị thầy mắng đấy à?”
Cậu ấy dừng lại một chút rồi chuyển rời tầm mắt: “Không.”
Tôi cong môi cười.
"Tống Tri Diên này."
Cậu ngước lên nhìn tôi.
Gió đêm dịu dàng, lá cây ngô đồng rơi đầy đất, dưới ánh đèn đường, cậu thiếu niên cao gầy trong bộ đồng phục kia đang nhìn tôi với ánh mắt trong veo như nước.
Tôi mỉm cười, ghé tai cậu rồi nói: "Cậu phải giữ vững vị trí số một kia nhé. Tớ rồi sẽ đuổi kịp cậu thôi.”