Thanh Hoa Bắc Đại (23/23)
23.
Nếu cuộc sống là một cuốn sách nghìn chương thì kỳ nghỉ hè cuối cấp 3 chính là một trong số ít những trang viết rực rỡ và đẹp đẽ nhất đời tôi.
Nhưng có một điều khiến tôi rất tiếc, đó là tôi vẫn không thể vượt qua được Tống Tri Diên. Tôi thấp hơn cậu tận một điểm. =)))
Cậu ấy là thủ khoa toàn thành phố, còn tôi là á khoa.
Nhưng dù là cái gì khoa thì chúng tôi đều phải đối mặt với cảnh tượng hãi hùng trong truyền thuyết của bộ phận tuyển sinh hai trường đại học top đầu cả nước: dùng mọi thủ đoạn để cướp giật sinh viên, tranh giành nhau gà bay chó sủa gâu gâu ẳng ẳng.
Cuối cùng thì Tống Tri Diên chọn Thanh Hoa và tôi vẫn kiên định với Bắc Đại.
Tống Tri Diên thấy tôi chọn thế thì mặt đầy dấu chấm hỏi: “Cậu… Sao nhất định phải là Đại học Bắc Kinh?”
Tôi cười, cụp mắt, đáp lại: "Vì đó là… chấp niệm."
Dù sao thì kiếp trước, trong lúc cuộc đời tôi ngổn ngang những ngõ cụt, Bắc Đại đã soi sáng tương lai của tôi, cho tôi một phương hướng để hùng dũng tiến lên.
Và một điều tuyệt vời nữa hoạ lên đời tôi những tia nắng, là: Tôi đồng ý lời tỏ tình của Tống Tri Diên.
Mặc dù tính tình cậu ấy hơi bộc trực. Nhưng vào những lúc tôi yếu mềm nhất, cậu ấy đã ở bên, trao cho tôi động lực, khích lệ tinh thần và nhiệt thành giúp đỡ tôi.
Nếu tôi nói mình không rung động thì chắc chắn là tôi mồm điêu.
Trong suốt kỳ nghỉ hè, tôi và cậu ấy cứ đắm mình trong mật ngọt như thế.
Vòng tay cậu ấy ôm tôi, vừa ngây ngô lại bình yên quá đỗi.
Dù sao thì đó chính là câu chuyện tình tuổi 18 của tôi, nhiệt huyết, bồng bột nhưng dũng cảm và can trường.
Chúng tôi cùng nhau thưởng thức những món ngon, vắt não trước những bài tập khó và thẩn thơ ngơ ngẩn nghĩ về tương lai của hai đứa dưới bầu trời Bắc Kinh rộng lớn.
Còn Lý Tĩnh Thu, tuy rằng đã rất cố gắng nhưng dù sao kiến thức nền tảng của cô ấy vốn yếu nên điểm thi cũng không được như mong đợi cho lắm.
Sau khi biết điểm, Lý Tĩnh Thu quyết định sẽ học lại, còn tuyên bố hùng hồn rằng: “Các cậu cứ chờ đó, năm sau tớ nhất định sẽ đến Bắc Kinh tìm các cậu. Đến lúc đấy nhớ đãi khách cho tử tế.”
Tôi và Tống Tri Diên cùng mỉm cười đồng ý.
Một ngày trước khi đến Bắc Kinh, tôi và Tống Tri Diên ngồi cạnh nhau ngắm hoàng hôn trên vòng đu quay.
Tôi bỗng nhiên nói: “Tớ đã có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, tớ vẫn là một cô học sinh ngỗ ngược, điểm thi thấp lẹt đẹt để rồi đỗ một trường đại học vô danh. Chúng ta vì thế mà như hai đường thẳng chẳng có giao điểm, càng không có chuyện sẽ tình tứ bên nhau thế này.”
Tôi chờ đợi, muốn xem Tống Tri Diên sẽ đáp lại tôi thế nào.
Kết quả là, cậu ấy hỏi ngược lại tôi: “Thế sau đó thì sao? Nếu cậu mơ tiếp thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Tôi hơi ngạc nhiên.
“Rồi một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại gặp nhau, rồi sẽ tình tứ bên nhau thế này thôi.” Cậu ấy nói.
Tôi chưa bao giờ nghĩ được như vậy.
"Vậy nếu trong giấc mơ ấy, chúng ta gặp lại nhau, cậu có thể yêu một người như tớ sao?” Tôi hỏi một cách ngớ ngẩn.
Đúng lúc này, chúng tôi lên tới điểm cao nhất của vòng đu quay, ánh chiều khuất dần sau đường chân trời. Bầu trời xanh trong nhuốm màu vàng cam của hoàng hôn, khung cảnh tuyệt mỹ và đẹp đến nao lòng.
Nhưng nao lòng hơn nữa là Tống Tri Diên ở bên cạnh tôi đang mỉm cười nhẹ nhàng, từ từ cúi đầu xuống, áp đôi môi lên đôi môi tôi, háo hức.
Khi nụ hôn triền miên vừa dứt, tôi nghe thấy câu trả lời của cậu, nghiêm trang và thành kính như một lời thề.
“Tớ sẽ lại đến và yêu cậu như thế này đây.”