*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: B3
Hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Bùn đất trong sân bị nướng đến khô cằn, cỏ dại héo rũ trên mặt đất.
Bà cụ nheo mắt nhìn về phía mặt trời.
Nhân dịp trời đẹp, đi phơi cá khô thôi.
Đầu ngón tay thô ráp nhặt từng con cá trắng (*) ra khỏi mẹt, trải đều trên hành lang.
(*) Bê: Cá trắng (Anabarilius) là một loài cá chép, sống chủ yếu ở Trung Quốc.
Bà rất già, làm việc cả một đời nên đầu ngón tay bà mọc lên một tầng chai dày.
Không biết có con mèo mun nhà ai đột nhiên nhảy ra từ bụi cỏ.
Nó đi thẳng tới trước mặt bà cụ, dè dặt đánh giá bà.
Nó gầy quắt, hai con mắt loé lên ánh sáng xanh.
Nhưng nhìn không hề thấy hung ác.
Bà cụ nhìn nó.
“Muốn ăn cá trắng hả?”
Giọng bà cụ già nua khàn khàn.
Mèo mun đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thật lâu sau.
“Được nhận tấm lòng, tôi sẽ không khách sáo.”
Đó là một giọng nam giới, nghe thô ráp, nhưng cũng rất lễ độ.
“Ừ, xin cứ tự nhiên.”
Bà cụ híp mắt nhìn mớ cá trắng kia, dường như không hề thấy kinh ngạc trước việc mèo mun biết nói chuyện.
Bà đã quá già rồi.
Già đến nỗi quên cả kinh ngạc.
Có vẻ như đã rất lâu rồi mèo mun chưa ăn thứ gì, nó ăn hết một phần ba chỗ cá khô.
“Ồ, không sao đâu, một mình ta cũng không ăn được nhiều như vậy.”
Bà cụ thấy mèo mun tỏ ra áy náy thì mỉm cười an ủi.
Bà sống một mình.
Không có người thân, không có khách tới thăm.
“Nhất định là rất vất vả.”
Mèo mun nói bâng quơ, rồi nhảy lên bệ cửa sổ ở sau lưng bà cụ, dưới ánh mặt trời ban trưa, nó lười biếng chợp mắt.
Ngón tay già nua của bà cụ nhẹ nhàng vỗ về bộ lông mèo.
Lỗ tai mèo mun giật giật. Không hề tỉnh dậy.
***
Từ đó ngày nào con mèo mun biết nói chuyện này cũng sẽ tới đòi ít thức ăn.
Cơm thừa cũng được, cá khô cũng được, nó đều không chê.
May mà có nó, bà cụ mới không quên mất cách trò chuyện.
Buổi chiều, một người một mèo ngồi phơi nắng dưới hành lang.
Trò chuyện câu được câu chăng.
Trò chuyện chốc lát, luôn có một bên ngủ trước.
Ngày ngày cứ như vậy.
***
Vào một hôm, mèo mun theo thường lệ tới thăm.
Bà cụ bưng cơm thừa tới, nhưng nó không vội ăn.
Đôi mắt xanh như ngọc kia nhìn chằm chằm vào gương mặt bà cụ.
Sau đó từ mắt mèo chảy ra hai giọt nước mắt.
“Bà phải chết rồi.”
“Vậy sao, thảo nào dạo gần đây ta hay nghe thấy tiếng quạ đen kêu.” Bà cụ cong miệng cười: “Rốt cuộc thì bà già này cũng phải đi đến nơi cần đến rồi.”
“Không.” Mèo mun kiên định lắc đầu.
***
Chỉ trong hai ngày, thân thể bà cụ suy yếu rất nhanh.
Bà nằm một thân một mình trên giường bệnh.
Chỉ có một con mèo mun, lo lắng xoay vòng quanh bà.
Đôi mắt xanh của nó loé lên ánh sáng.
“Sau nhà vẫn còn nửa hũ cá khô, nhớ đến ăn nha.”
Bà cụ vừa nói xong liền bị cơn đau hành hạ, thống khổ rên rỉ.
Ánh mắt mèo mun chợt trở nên kiên định.
“Ôi chao, đau… Meo! Meo!” Gọi xong, giọng bà cụ liền biến thành tiếng mèo kêu.
Rất nhanh, bà chết đi.
Thi thể bà nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
***
Thời gian dài trôi qua.
Căn nhà này đã biến thành một căn nhà bỏ hoang không người ở.
Chẳng qua, thi thoảng người qua đường sẽ nhìn thấy một con mèo mun ngồi phơi nắng bên hiên nhà.
Hai mắt nó lim dim nhìn vào bụi cỏ.
Thật giống như đang đợi cái gì.
***
Truyền thuyết.
Mèo yêu: Con mèo già được người ta nuôi trong thời gian dài sẽ thành tinh, nghe nói mèo yêu có năng lực đoán trước tương lai.
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện này… =v=
Cuối cùng mèo mun đã đổi mạng cho bà cụ, không biết có cần phải viết rõ ra không… T-T