Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 168: Khải Đức chịu khổ




Thí luyên giữa các tông môn vẫn tiếp tục như những ngày mới bắt đầu, đệ tử trẻ tuổi tích cực thu thập các vật phẩm tính điểm, đâu đó sự tranh đoạt cũng diễn ra không ít.

Nhưng tuyệt nhiên không có tông môn nào dám tranh đoạt với một tông môn mới xuất hiện, bởi vì những người cầm đầu còn cố tránh thì những người khác cũng hiểu ý mà lui.

Việt Tông vẫn phân thành hai nhóm đệ tử như trước, các đệ tử ngoài tính điểm giữa các tông môn còn cạnh tranh giữa hai nhóm, bởi đánh cuộc của Khải Đức đại nhân cùng với công tử đều đã rõ ràng.

Lúc này ở một nơi tách biệt khác.

Thánh Gióng chắp tay sau lưng đứng trên đầu Ngô Công, Bách Túc Ngô Công thân thể uốn lượn tứ chi thoăn thoắt lách qua lách lại giữa những đại thụ trong sâm lâm.

Thi thoảng Gióng cầm bầu rượu hướng phương khác mà lắc lắc như có ý kích thích.

- nhanh lên, nếu không tối đừng hòng được uống rượu dù chỉ một giọt.

- công tử...

Tiếng Khải Đức chật vật đuổi theo phía sau, hắn nghe vậy mà không thể nói nên lời, mấy ngày qua câu nói này khiến hắn khắc ghi không thôi thậm chí đêm còn nói mớ.

" Rượu của ta, công tử tha cho ta đi..."

Nguyên bản là từ sau khi để cho hai vị tiểu sư muội dẫn đội, hai người tách ra vốn tưởng sẽ có thời gian thảnh thơi, ai dè công tử nổi hứng huấn luyện hắn một hồi, khiến hắn mấy ngày này có chút ăn không tiêu.

- nhanh nữa lên, nếu ngươi mà đụng phải một cái cây ta đổ bớt rượu đi.

Gióng lạnh lùng nói.

Phía sau Khải Đức thân hình to lớn, đôi cánh vũ động không ngừng đi chuyển luồn lách giữa các đại thụ cùng với các vật cản mà hai con Đường Lang tạo ra, hắn phải vượt qua mà lại không được và chạm vào chúng, thi thoảng là đại thụ đổ gãy khi thì là đao phong sắc bén do hai con yêu thú chém tới.

" Còn mẹ chúng mày dám cười lão tử"

Khải Đức lẩm bẩm mỗi khi đao phong chém tới kèm theo tiếng cười trêu tức đầy thích thú của chúng, nhưng hai con thú này mỗi khi hắn muốn tìm chúng khó dễ thì lại thành thật đậu lên vai công tử mà khua chân múa tay chỉ trỏ hắn.

Khải Đức từ lúc có được cặp vũ sí này cũng đã làm quen và sử dụng có chút thuần thục, thậm chí được nghĩa phụ cùng công tử hướng dần qua nhưng bay dưới tầm thấp lại còn phải né tránh chướng ngại vật khiến hắn đôi khi phải chật vật không thôi.

" Rượu của ta.."

" Tiểu Lan "

Mỗi lần lăn lóc dưới nền đất hắn lại thấy tiếc nuối chỗ rượu mà công tử đã đổ đi, và công tử đã từng nói hắn thân thể dị thường chính là điểm mạnh duy nhất để hắn tồn tại ở thế giới này, nếu hắn muốn bảo vệ những người hắn yêu thương thì cần phải biến mạnh hơn nữa.

- làm được không? Ta đổ sắp hết rồi!!

Thánh Gióng lắc bầu rượu vừa rải bớt xuống nền đất hỏi giọng đầy nghi ngờ.

Khải Đức mặt đỏ tía tai, đứng dậy phủi đi bụi dính trên người, lại tiếp tục giương cánh đuổi theo Ngô Công không thôi, thân hình lượn lách uyển chuyển.

Công tử nói thân thể hắn vốn nặng nề, tuy có vũ sí nâng đỡ có thể đi chuyển trên không trung khắc phục yếu điểm chiến đấu của hắn, nhưng nếu so với tu luyện giả vẫn còn kém xa, nền điều cần thiết là phải sử dụng thuần thục nó như một bộ phận thân thể chính thức và dần tăng tốc độ lên mức cao hơn.

Tuy hắn chật vật khổ sở nhưng mỗi lần gượng dậy sau những lúc té ngã, hắn cảm nhận được mình sử dụng vũ sí càng trở nên dễ dàng hơn, hắn tinh tế khắc ghi mọi cảm giác ấy và tăng tốc cả khi không nghe thấy lời dục dã của công tử.

Gióng đứng trên đỉnh đầu Ngô Công đang ngẩng cao nhìn Khải Đức thở hổn hển nói:

- không tệ, ngươi làm đổ mười hai đại thụ, năm ụ đất, dính tám phát đao phong.

Khải Đức gãi đầu chờ đợi kết cục, hắn biết sau mỗi lần như vậy công tử đều sẽ trừng phạt hắn vì những sai phạm.

- ngươi chạy tới hồ lớn phía bắc, ở dưới hồ diễn luyện một nghìn hai trăm lần bộ phủ pháp mà nghĩa phụ ngươi đã dậy, bắt năm con thủy ngư, chặt tám đại thụ về đây cho ta.

Gióng chỉ tay về phía bắc không chút cảm giác là nhiêu đó là nhiều hay ít ra lênh.

- công tử, việc này quá nhiều đi.

Khải Đức mở tròn mắt, kháng nghị nhìn công tử. Nhiều việc như vậy hắn dường như không còn có giây phút để ngơi nghỉ.

Gióng nhìn vẻ mặt của Khải Đức, tay cầm bầu rượu vẫn đang được mở nút, mùi rượu nồng bay phấp phới nói:

- ngươi có ý kiến gì sao??

- công tử, sáng thức dậy ta đã đứng tấn hai canh giờ, rồi bay một quang đường dài trong sâm lâm, vừa phải luyển cảm ứng trước các đao phong, giờ làm thêm nữa ta sợ thân thể không trụ nổi ah, dù sao ta cũng chỉ là con người hơn nữa tuổi còn trẻ nha, có khi quá sức lại ảnh hưởng tới sự phát triển tâm sinh lý.

Khải Đức cười cười, đếm từng ngón tay mà dãi bày đôi khi liếc bầu rượu đầy tiếc nuối, cánh mũi không tự chủ phập phồng hít hà.

Gióng dốc chéo bầu rượu, dòng rượu nhỏ từ từ chảy ra, rồi theo hơi hướng càng nhiều bởi bầu dần dần dựng thẳng nói:

- ngươi đang nghi vấn mệnh lệnh huấn luyện? Nghĩ vấn mệnh lệnh của ta? Nếu ngươi không muốn tiếp nhận huấn luyện của ta thì ta có thể dừng lại, ta cũng không muốn lãng phí thời gian với ngươi.

- Ngươi nên biết rằng ngày cả phụ thân ngươi và những người khác còn mong được ta hướng dẫn nhiều điều, sau này sẽ có lúc ngươi tiếc nuối vì từ chối những điều này.

Khải Đức luống cuống tay chân gãi đầu gãi tai, không nói gì liền quay hướng bắc vắt chân lên cổ mà chạy một mạch không ngoái lại.

Gióng nhìn theo hướng Khải Đức nhếch miệng cười nút lại bầu rượu:

- tên tứ chi phát triển này còn có thể dạy được, gì mà ảnh hưởng tâm sinh lý phát triển? Đây chỉ mới là mức nhẹ nhàng thôi, hừ đợi khi ta nổi hứng tăng thêm độ khó thì ngay cả Thạch Sanh cũng phải mất mật.

Gióng hướng ba con yêu thú ra lệnh:

- các ngươi đi xem hắn thực hiện ra sao, đừng quên thêm chút muối cho ta.

Chúng yêu thú gật đầu biến mất theo hướng Khải Đức rời đi, miệng cất tiếng kêu thích thú bởi chúng biết ý chủ nhân là gì, theo cách nói của người là lại cho hắn luyện thêm chút phản xạ cảm ứng.

Thấy tất cả đã rời đi, Gióng hơi dỗi thân thể khoanh chân đả toạ trong giây phút chờ đợi

÷÷÷÷

Trời đã tới giữa trưa, Gióng chợt dừng đả toạ mà mở mắt.

Vừa lúc Khải Đức vác tám cây đại thụ về hết, dây xâu thủy ngư cũng đã treo đầy đủ trên một ngọn cây nhỏ.

Gióng gật đầu hài lòng:

- ngươi chặt hết mấy cành cây đại thụ này mà đốt lửa nướng cá đi, nhớ phải róc hết xương nướng từng con một, đủ chín tới không sống không bị cháy.

Khải Đức cầm rìu đi chặt sạch các cành cây trên đại thụ, rồi tỉ mẩn ngồi lần mò rút xương cá, đôi lúc hướng nhìn lại mấy con yêu thú đang khua chân múa tay trước công tử, hắn biết mấy con hàng này đang nói xấu hắn gì đây mà, nhưng biết phải làm sao được.

Gióng tiếp nhận thần thức truyền đạt cùng bộ dáng thân thể của ba con yêu thú, thấy Khải Đức nhìn lại thì hơi liếc mắt rồi nằm dài trên bãi cỏ xanh.

Thời gian trôi đi, mùi cá chín bay phảng phất cả một khoảng rừng.

- công tử đã xong rồi!

Khải Đức bầy năm con thủy ngư được nướng chín trên một chiếc lá lớn cất lời.

Gióng đánh giá kiểm tra một chút thì gật đầu, ném bầu rượu cho hắn.

- uống đi, đừng có uống quá nhiều, nên nhớ phải luôn giữ cơ thể ngươi ở trạng thái tốt nhất, dù là ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

- dạ công tử. Khà khà.. ực ực...

Khải Đức nói rồi chộp lấy bầu rượu vào tay cười, ngửa cổ uống từng ngụm lớn thích thú, bởi cả sáng nay hắn chưa có một giọt nào vào bụng, nỗi nhớ rượu còn hơn cả nỗi nhớ người thương.

Cả người và thú vừa đủ năm con thủy ngư, Gióng hơi nhấm nháp đôi chút bởi thân thể còn nhỏ không ăn uống được quá nhiều, Khải Đức thì không lâu đã ăn xong vì chỉ cần chút mồi và rượu là hắn đã nạp đủ, ba yêu thú cũng chén nhiệt tình vì cả sáng chưa kịp ăn gì.

Ăn uống xong xuôi, Gióng chỉ tay vào tám cây đại thụ xếp chồng trống góc nói:

- ngươi vót cho ta năm que tăm và một chiếc đòn ghánh cùng hai cái trụ gỗ tròn cao, nhớ tăm phải đều nhau nhọn hài đầu bởi răng ta nhỏ, còn đòn gánh gấp ba lần chiều dài của thân thể ngươi là đủ, trụ gỗ to bằng nửa bàn chân người, xong việc thì nhớ gọi ta.

Nói rồi không đợi hồi đáp của Khải Đức mà nằm lăn ra gối đầu lên Ngô Công mà ngủ.

Khải Đức há miệng không nên lời mà ủ rũ vác rìu đi thực hiện công việc.

Hài cọc gỗ tròn còn dễ thở, đòn ghánh cũng còn được, riêng tăm gỗ khiến hắn loay hoay hồi lâu bởi hắn chỉ có dụng cụ duy nhất là chiếu rìu lớn mà thôi

Thanh âm đục đẽo vang vọng trong sâm lâm, hắn như thể trở thành một thợ mộc tỉ mẩn mà quyên hết mọi thứ xung quanh mình.

+++++++

Khoảng trống giữa sâm lâm vụn gỗ liểng xiểng, Khải Đức đưa tay vuốt mồ hôi đang chảy dài trên trán, hắn tiến về phía công tử đang nằm:

- công tử, ta đã làm xong rồi.

Gióng nghe vậy ngáp một hơi dài ngồi dậy, nhìn những vật dụng mà Khải Đức đã làm xong, lấy những chiếc tăm trong tay hắn, một cái cho vào miệng còn mấy cái khác thì ngẫm nghĩ cất đi dùng dần nói:

- ngươi cắm hai chiếc cọc gỗ xuống đất rồi lên đó diễn luyện một ngàn hai trăm lần quyền cước, phủ pháp cho ta.

Nói rồi không quên lấy ra bầu rượu mới, tiện tay lắc lắc bầu rượu mới trong tay.

Khải Đức không có thêm ý kiến thành thật mà làm.

Hài cọc gỗ cao được cắm một cách chắc chắn xuống đất, hắn cất cánh bay lên đứng trên đó diễn luyện từng thức đã được học, nhưng trong số lần ấy hắn ngã xuống cũng nôn nửa từng ấy lần, mặt đất bị sức rơi của thân thể hắn làm lõm xuống, khắp nơi bởi hắn không được phi hành mà chỉ có thể rơi tự do.

- ngươi ghánh hai con thú này rồi đuổi theo ta.

Gióng nhảy lên lưng Đường Lang, rồi ra lệnh cho nó cất cánh bay lên không trung.

Khải Đức ghánh trên vai Ngô Công và Đường Lang đuổi theo phía sau không ngừng nghỉ, sức nặng của hai con yêu thú hoá bản thể đè nặng lên vai hắn, làm hắn phi hành gặp trắc trở không thôi.

- nhanh lên, nhanh nữa lên.

Tiếng công tử, truyền lại từ phía trước bầu rượu đôi khi lại lúc lắc đổ xuống theo mỗi lần hắn ngả nghiêng không vững.

- ngươi đứng trong vòng tròn này, rồi né tránh công kích của hai đường lang, nhớ rõ không được đánh lại chỉ được tránh và nhớ không được rời khỏi vòng.

Gióng vẽ một vòng tròn đủ lớn cho một người hai thú đủ di chuyên nói.

" Két" " két" " két"..

" Xoeng xoeng"...

Hai con Đường Lang nghiến chặt răng, mài hai chân trước vào nhau, chiếc đầu với hai đôi mắt lớn lắc lư nhìn Khải Đức, mỗi con một hướng khác nhau di chuyển xung quanh Khải Đức lựa chọn thời điểm thích hợp để ra tay.

Đao phong xoen xoét chém qua lại, Khải Đức chật vật né tránh không thôi cơ thể xuất hiện những vết thương chồng chất, nhưng nhờ cơ thể rắn chắc và sức phục hồi cường đại mà cắn răng chịu đựng lẩn tránh.


Sâm lâm về đêm không khí tịch mịch.

Khải Đức ôm bầu rượu trong tay thích thú không rời, bởi đêm hắn đã được nghỉ ngơi rồi.

Lấy một thùng gỗ hay dùng để tắm từ trong Bảo Tháp ra, Gióng hơi ngẫm nghĩ rồi lật tay lấy ra các loại rượu cùng dược liệu tích trữ bỏ lẫn vào thùng.

- Khải Đức lại đây.

Mùi rượu nồng đậm lan toả khiến Khải Đức đầy nghị hoặc, nghe tiếng gọi liền tò mò mà chạy lại.

Nhìn thùng gỗ đặc quánh sền sệt toả đủ mọi hương men, Gióng cười nói:

- vào trong ngâm mình hai canh giờ cho ta, nhớ phải thật thả lỏng cơ thể.

- vâng công tử.

Khải Đức tuy vẫn mang nghi hoặc nhưng một mực làm theo, mới đầu hơi chút gượng ép đề phòng nhưng theo thời gian trôi qua, hắn cảm thấy cơ thể trở nên thư thái hơn mọi sự mỏi mệt tiêu biến dần, và dường như thân thể lực lượng cũng được gia tăng không ít.

- thế nào không tệ chứ???

Nhìn nét mặt từ từ dãn ra, từng lỗ chân lông trên người Khải Đức khép mở căng tràn sức sống, Gióng cười nhẹ hỏi.

Khải Đức nét mặt hưởng thụ đầy mãn nguyện gật gù:

- rất thoải mãi, công tử hay người cũng dùng thử đi.

- ta còn nhỏ phương pháp này không quá thích hợp, chỉ đợi khi bước vào đủ tuổi thiếu niên mới có thể được, ngươi trở về sau mỗi lần đều thực hiện như vậy cho ta.

Gióng ngẫm nghĩ mà nói, có nhiều phương pháp để tu luyện thân thể nhưng không phải độ tuổi nào cũng giống nhau, và nó còn tùy thuộc vào thể trạng của từng người..đôi lúc cũng thật mong bản thân có thể lớn nhanh hơn một chút.

- vâng công tử.

Khải Đức đáp lời tiếp thu, qua quãng thời gian ngắn ngủi hắn cũng cảm nhận được lợi ích đem lại cho thân thể, hắn càng mong chờ vào những ngày tới đây mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.

Từng ngày trôi qua trong thí luyện của đệ tử, Khải Đức luôn tập luyện không hề ngừng nghỉ, nhưng không còn một lời oán thán nữa mà kiến nghị và cuồng nhiệt hơn.

Ngày đứng tấn, bay lượn giữa sâm lâm khi bay lượn mang nặng trên bầu trời, lúc lại luyện quyền cước trên không dưới đáy nước hay dưới thác nước hùng vĩ.

Đêm đến ngâm mình trong rượu thuốc, lắng nghe chỉ dậy của công tử về quá trình tu luyện, đôi khi là về thực chiến hay cả những việc trong đời sống.

Càng trải qua thời gian bên công tử, hắn học được càng nhiều thì càng thấy mình càng trở nên quá nhỏ bé, càng thêm khâm phục và kính trọng công tử hơn.

Lộ tuyến hai người dần lên tới đỉnh núi và thời gian trong thí luyện càng được rút ngắn lại.

- công tử, không biết là các sư đệ sư muội thí luyện kết quả ra sao rồi nhỉ???

Khải Đức cầm bầu rượu trong tay nhẩm tính thời gian.

- hẳn không có gì đáng ngại đâu vì ta có để Hắc Báo ở lại, sao nào phải chăng ngươi đang sợ bị thua cuộc, sợ chịu tiếp nhận huấn luyện cực hạn của ta?

Gióng cười nhìn Khải Đức nói.

- sợ gì chứ?? Ta lại đang mong chờ đây huấn luyện đó đây, thật muốn thua trong tay công tử bởi ta còn có lợi chứ không hề thiệt thòi ah.

Khải Đức cười lớn nói, so với mấy ngày trước hắn đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng công tử nói đây mới chỉ là sơ luyện mà thôi, thiết nghĩ cái gọi là cựu hạn mà mỗi khi nhắc tới đến cả nghĩa phụ mình nhớ lại còn rớt mồ hôi thì sẽ khủng khiếp và đáng mong chờ ra sao.

- ha ha ha... Có lẽ sẽ được như người mộng chờ, đi thôi.

Gióng cười nói rồi từng người lên lưng Đường Lang, biến mất trong sâm lâm.

Khải Đức vũ sí quạt mạnh khiến lá cỏ ngả nghiêng, thân thể cũng theo đó đuổi sát phía sau, tốc độ của hắn đã đẩy được cao không ít, xử lý nhuần nhuyễn hơn hẳn trước kia.

Tiếng cây cối đổ rạp trở nên ít hơn, tiếng đao phong xé gió, tiếng cười vang vọng, tiếng yêu thú chí choé loạn động.

Một mảnh xanh tươi dần hiện ra trước mắt, thanh đằng chằng chịt đan vào nhau như những chiếc lưới lớn nhỏ nhiều hình dạng, dưới mặt đất những nụ hoa lớn sắc đỏ toả hương thơm nhẹ dịu đầy thú hút sự quan tâm của những yêu thú tò mò.

" Phập" " phập " " phập"

Những nụ hoa nở bung ra giữa nhụy hoa là một chiếc gai nhọt lớn, nó đâm sâu vào thân thể những yêu thú lạc bước.

Huyết dịch bắn tung toé, những con yêu thú giãy dụa trong vô vọng, thân thể chúng co bóp lại chỉ còn da bọc xương.

Những nụ hoa ấy không lâu sau cũng héo úa mà tàn lụi, nơi chúng mất đi lại dần xuất hiện những nụ hoa nhỏ toả ngát hương thơm hoà mình vào một dải hoa đua sắc.

Tiếng lá xào xạc, yêu thú từ các phương ngơ ngác từ xa nhìn vào khoảng không gian ấy, dường như không cưỡng lại được sự dụ hoặc mà tiến tới, bởi lời mời gọi nào đó trong tâm trí.