Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 134: Chúng ta tới Việt Tông




Sau cuộc chiến đấu về sự phân chia Huyết Nhục Đan, vụ cướp đoạt đan dược đã trở thành đề tài bàn tán xôn xao, khắp nơi đâu đó đều là tiếng nghị luận về thân phận những người làm ra hành động này.

Nơi sảy ra cuộc chiến những bóng người phất phơ lơ lửng trên không trung quan sát.

- Nghiêm Huynh thấy sao??

Lão giả thanh y nhìn quanh quay người hỏi một tráng hán thân đeo một thanh đại kiếm lớn.

- Lâm Đường chủ, từ xao động linh lực còn sót lại có thể thấy có những người tu vi không tệ nhưng chiến trường ta thấy không quá kinh hãi.

- Ý huynh là...

- Ngoài cuộc chiến đấu giữa tán tu và tông môn thì sau đó có giao tranh nhưng hẳn chỉ là cá thể mà không phải đại chiến.

- Vậy có thể là chúng đã thoả thuận hoặc vì lực lượng kẻ cuối cùng quá mạnh.

- Đúng vậy.

- Còn Lãnh huynh thấy sao??

Lâm lão giả đánh mắt hỏi hắc y bên cạnh.

- Hẳn là có người ta cần tìm, nhưng không rõ người hắn đi theo là ai?? Ta rất hiếu kỳ đó là thế lực nào.

Hắc y nhân họ Lãnh thanh âm quái khí trả lời.

Ngiêm tráng hán mắt loé sát khí, hắn biết người Họ Lãnh nhắc đến là ai vì lần này hắn tới cũng vì người này.

- Tiêu Mạt... Rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại, lúc đó chính là tử kỳ của ngươi....

Lâm lão giả suy ngẫm, hai người này nếu kéo theo được thì không tệ, lão nhếch miệng nói:

- Hai vị nhân huynh, ta chợt nghĩ đến một nơi khả năng cao là gặp được Tiêu Mạt này..

Hai người nghe vậy nhìn Lâm lão nói:

- Có gì Lâm Đường chủ cứ nói.

- Mời Lâm Đường chủ.

- Không dấu gì hai vị nhân huynh, lần này ta tới đây ngoài vì chủ trì cuộc thí luyện của tứ tông môn Lam Nhiên còn vì là đối phó với một tân tấn tông môn.

Lâm lão giả, nói ra ý định chính của mình để kéo hai người, dù sao lúc này có thêm bạn đồng hành cũng bớt phần nào, nếu sai thì cũng chẳng sao.

- tân tấn tông môn??

- đúng vậy, đây là một thế lực mới xuất hiện ở Lam Nhiên tên là Việt Tông, lần trước tham gia tuyển sinh tân đệ tử, nhưng điều đáng nói là các Đường chử tam tông tứ môn đều bị diệt sát bởi yêu thú còn bọn họ vẫn nguyên vẹn.

- Hơn nữa trong tuyển sinh không hề coi trọng danh tự các tông môn chúng ta, nghe nói qua dường như chúng tự phụ lực lượng tông môn chúng rất cường đại, ta nghĩ nếu đó không phải tự phụ thì chuyện lần này phải chăng do chúng gây nên??? Người Tiêu Mạt bám đùi phải chăng là chúng???

Hai người nghe Lâm lão nói vậy trầm ngâm, từ những điêu không hợp lý lại cảm thấy khả năng không phải là không thể.

- Tốt vậy ta theo Đường chủ tới Việt Tông một chuyến.

- Vây.... Ngày đó gặp lại.

Nói rồi hai người mỗi người một hướng mất hút, Lâm lão nhìn theo cười nhẹ phất tay với vài người phía sau rồi cùng trở lại Nguyên Thọ sơn.

..

Hoài Sương Sơn, băng tuyết phủ trắng sơn phong, thi thoảng xuất hiện từng cơn lớn gió mang theo hơi lạnh thấu xương, Thao Sảng đứng chắp tay trên cao nhìn tuyết trắng nói:

- Uyển Thanh, muội đừng nhọc tâm khuyên nhủ ta nữa, ý ta đã quyết tuy đại nhân ấy có thể chữa trị cho ta và không hề yêu cầu ta về dưới trướng, nhưng ân huệ này ta không trả thì đã không phải là ta nữa. Hơn nữa đại nhân không phải thường nhân, chặng đường nhiệt huyết ấy ta muốn góp một chân.

- Biểu ca...

Uyển Thanh muốn nói điều gì nhưng lại thôi! Nàng quay người xuống núi, ba người Phương Xuân đi theo sau nàng bỏ lại Thao Sảng ở lại trên đỉnh núi tuyết.

- Uyển Thanh, chúng ta nên làm sao bây giờ??

Tiểu Quần phe phẩy chiếc quạt trên tay mặc dù vẫn đang trong gió tuyết.

- Tiểu Quần, huynh nghĩ sao về những người đó??

Uyển Thanh trầm ngâm không đáp mà hỏi lại, những điều khi trước nàng nghe vẫn văng vẳng trong tai nàng lúc này.

- Những người đó rất mạnh, rất kỳ quái...

Tiểu Quần ngẫm nghĩ mà tấm tắc, hắn không biết nói sao cho phải vì lần đầu hắn gặp những người như vậy.

- Quy tắc là tới từ nắm tay??? Một ngày nào đó nắm tay ta có thể tạo nên quy tắc đó không?? Ta muốn nắm giữ quy tắc đó, họ phải chăng có thể giúp ta làm điều đó??

Uyển Thanh vừa đi vừa lẩm bẩm, ba người Tiểu Quần nghe vậy cũng lâm vào trầm tư, điều người ấy nói bọn họ vẫn nhớ nhưng điều đó có thể chăng???

- Tam vị ca ca... Uyển Thanh muốn đánh cuộc.

- Muội muốn sao??

Phương Xuân nghe vậy mà hỏi, Uyển Thanh cũng như muội muội của bọn họ, nàng là người thông tuệ nên nhiều khi ý kiến của nàng khiến họ cân nhắc.

- Muội muốn theo Biểu ca tới Việt Tông.

- Chuyện này...

Ba người nghe vậy ngi hoặc, ai cũng biết khúc mắc của Uyển Thanh với tông môn không hề nhỏ nhưng giờ nàng nói vậy thì cảm thấy hơi kỳ.

- Muội muốn đánh cuộc, muội sẽ tới Việt Tông nhưng nếu một ngày muội thấy điều người ấy nói là không thể muội sẽ rời đi, không những vậy muội sẽ phá hủy Việt Tông này.

Uyển Thanh nắm lấy bông tuyết trên bàn tay lạnh nhạt nói.

- Tốt, nếu muội đã muốn đánh cuộc, chúng ta đổ cuộc theo muội, chúng ta tới Việt Tông.

Bốn huynh muội nhìn nhau gật đầu, lấy bản thân ra đánh cuộc nhưng đáy mắt có hy vọng, hy vọng mình đổ thắng ván này.

..

Bạch Dương khách điếm, vốn dĩ được gọi với tên như vậy là vì phía trước có một hàng Bạch Dương râm mát, mọi người khách nhân ở đây nhìn nơi lan can có chút cười mà ước ao.

Nơi lan can có đôi phụ phụ bạch phát, bình yên giản dị lão giả đứng dựa lan can, tay cầm bình rượu ngắm trăng miệng ngâm những lời thơ, bà lão tay đan thi thoảng mỉm cười hiền hậu mỗi khi có câu thú vị.

- Mộng Tuyền, sao nàng không phục dụng đan dược đó??

Bá Nhan dừng ngâm thơ ngồi xuống bàn, đặt tay lên bàn tay nhăn nheo của Mộng Tuyên khẽ hỏi.

- Bá Nhan, huynh cũng thấy rồi đó vị đại nhân đó có nói người có thể chữa được cho chúng ta, ta lúc này không cần thiết phải dùng đan dược ấy.

Mộng Tuyền vỗ về bàn tay của Bá Nhan, mắt nhìn xa xăm cất lời.

- Nhưng dù sao uống vào vẫn hơn, bệnh của nàng ngày càng nặng với lại liệu đại nhân ấy có chữa cho chúng ta không?? Ta không có thế lực như Vạn Tượng cũng chẳng giống tán tu?

Bá Nhan băn khoăn nói, người ta có thể chữa nhưng xưa nay nào có ai làm không cho người?? Chữa bệnh phải trả tiền cũng giống như lấy vợ phải có nhà mặt phố ah.

- Bá Nhan, người ấy đã nói cho chúng ta suy nghĩ rồi tới đó tìm người thì hẳn người đã có ý giúp ta. Dù ta không có gì nhưng đâu hẳn phải bất tất lo lăng?? Đôi khi nó là duyên là số.

Mộng Tuyền ngẫm nghĩ cười, có duyên mới gặp có nợ mới yêu, tu mười kiếp mới chung thuyền, mọi cuộc gặp gỡ dưới vòm trời này đều mang ý nghĩa của nó.

- Bá Nhan, chàng đừng nghĩ ngợi nhiều, điều gì đến sẽ đến thôi! Không phải họ sắp có chuyện quấn thân sao?? Chàng phục dụng đan dược lấy lại chút sức lực góp chút chuyện tay chân coi như một phần thiện ý.

- Nếu người chữa cho thì trọn kiếp này theo hầu thì đã làm sao?? Người ấy cũng đâu phải thường nhân?? Và ta cũng thấy mỏi mệt khi phải lưu lạc khắp như này rồi ah.

Mộng Tuyền ngẫm nghĩ thiệt hơn, nàng muốn sống một đời bình dị nhưng lại trải qua nhiều điều nàng nhận ra rằng nó không quá thực tế, tu chân giới có nơi nào bình yên?? Có chăng đó chỉ là những phút bình yên trước cơn bão lớn.

- Ta nghe muội, tối nay ta sẽ phục dụng đan dược rồi sớm mai chúng ta lên đường sớm, hy vọng sẽ kịp làm một chút gì đó, nói đi nói lại người như vậy đi theo ta nghĩ cũng không uổng.

Bá Nhan đáp lời cười nói, hắn cũng nhận ra những điều Mộng Tuyền nói bấy lâu nay hắn tự dối mình, nhưng giờ hắn không muốn làm như vậy nữa, hắn không muốn thêm một lần nữa khiến nữ nhân của hắn bị tổn thương.

..

Vạn Tượng sơn mạch trộng lớn hoàng vu, nơi chìm sâu dưới những tán cổ thụ xanh rợp là một dãy lầu các lớn nguy nga cổ xưa, Tượng Thạch bước vào đại điện ngẫm nghĩ rồi quay ra nói:

- Hai người về nghỉ ngơi đi, ta đi gặp đại ca nói chuyện.

- Vâng nhị ca.

Tượng Tam, Tượng Thanh đáp lời nhìn theo Tượng Thạch rời đi, dù rất muốn đi theo nhưng lại không thể, hơn chục năm nay nay đại ca luôn bế quan ổn định thương thế bọn họ không được phép gặp.

Người được phép duy nhất ở Vạn Tượng Các chỉ có nhị ca Tượng Thạch mà thôi!

Tượng Thạch bước ra ngoài đi sâu vào trong mật viên, nơi được coi là cấm địa của Vạn Tượng từ xưa tới nay.

- Nhị các chủ... Đại các chủ có lệnh thời gian này người không muốn gặp ai.

Người canh giữ mật viên chắp tay hành lễ nói lại với Tượng Thạch.

- Lần này ta có chuyện trọng yếu liên quan tới sinh tồn của Tượng tộc, có thể đây là cơ hội lớn tới truyền thừa về sau.

- Chuyện này... Nhị các chủ nhưng đây là lệnh.

Người canh giữ ngập ngừng nhưng vẫn kiên quyết giữ lệnh đã nhận.

Tượng Thạch có chút băn khoăn vì những lúc có lệnh như vậy thì là thời điểm đại ca hắn đang gặp vấn đề, nhưng hắn không muốn chậm trễ liền lớn tiếng nói:

- Đại ca... Đệ biết huynh nghe được lời của đệ... đệ có chuyện cần bàn với huynh..

Tượng Thạch nói rồi chờ đợi, việc này trọng đại nên hắn phải hỏi qua ý kiến đại ca.

- Đại ca...

- Nhị đệ.. Khục..khục...Nếu chuyện không quá quan trọng đệ có thể tự quyết một mình...

- Đại ca... Chuyện này liên quan tới bức tượng trên tế đàn đó... Cũng tới việc chữa trị cho huynh.

- Hử... Chuyện này... Được rồi đệ vào đi.

- Vâng.

Tượng Thạch vâng lời tiến vào mật viên, đi theo một lối nhỏ mà cỏ cây đã phủ kín, hắn đứng trước một cánh cửa đá lớn, hắn hơi dừng lại đặt tay lên cánh cửa lớn khẽ dùng sức đẩy vào.

Xuất hiện trước mắt hắn là một lối đi kéo thẳng xuống phía dưới mặt đất sâu như một hang động tối thui, hắn bước từng bước xuống phía dưới, mỗi bước chân đi qua hắn lại thấy thêm một phần buốt lạnh, trên vách lối đi là những tầng băng giá dần xuất hiện.

Hắn càng bước dần xuống phía dưới khí lạnh càng lớn, cuối con đường là một khoảnh hàng đất bằng rộng nhưng đã được phủ kín băng đá khắp nơi.

Tượng Thạch hơi đánh giá xung quanh, mức độ băng giá so này với lần trước hắn tới lớn hơn rất nhiều.

- Đệ tới rồi!

- Vâng...

Tượng Thạch đáp lợi tiến lại khoanh chân ngồi đối diện một tượng băng lớn, lòng khẽ thổn thức ngậm ngùi.

- Đại ca, huynh vẫn ổn chứ???

- Như thế nào là ổn? Ta cũng không biết nữa?? Đệ nói có chuyện muốn nói? Là chuyện gì thế??

Thanh âm từ tượng băng phát ra có chút chán trường..

- Đại ca, huynh còn nhớ về câu chuyện Tượng Vương mà huynh kể cho chúng ta hồi chúng ta còn bé không??

- Huynh nói rằng câu chuyện đó chỉ chúng ta biết nhưng ta phát hiện ra rằng đó là sai rồi!!

- Đệ nói vậy ý là sao??

Tượng băng nghi hoặc, câu chuyện đó ngày trước hắn được nghe cha kể lại, Đó là truyền thuyết lưu truyền trong Tượng tộc và chỉ cao tầng Tượng tộc mới biết được, không hề có thông tin lưu truyền ra ngoài, lâu nay hắn đi khắp nơi nhưng cũng không thấy ai nói tới điều này.

- Đại ca, lần này đệ cùng tam đệ, tứ muội ra ngoài vốn kiếm Hồi Nhục đan về cho huynh, ngoài ta muốn gặp chuyện này..

- Hồi Nhục đan?? Đan dược không tệ nhưng đối với ta không quá hữu dụng đâu, các đệ có tâm ý vậy khiến người làm đại ca như ta cũng cảm thấy ấm lòng.

Tượng Băng cảm khái, những đứa em nhỏ ngày trước đã lớn nhưng hắn lại không thể gặp mặt được, không thể nghe lời cha dặn chăm sóc các em tử tế.

- Đại ca...

- không sao... Đệ nói các đệ gặp chuyện??

- Vâng, đệ gặp một ngiời kỳ lạ không là những người kỳ lạ thì đúng hơn.

- Oh! Nói rõ đi..

- Đại ca, một người thân không dùng linh lực nhưng có thể dùng nhục thân mà lưỡng bại câu thương với tam đệ..

- Nhân loại tu thể muôn hình vạn trạng đều ấy lạ nhưng không phải không có.

- Vâng, một người có tu vi bán thần cảnh giới nhưng lực chiến thần thức chạm tới ngưỡng hoá thần hậu kỳ.

- Người này đúng là kỳ nhân vượt đại cảnh giới như vậy phải nói là tuyệt phẩm, xưa nay nhân loại những người có thể vượt tiểu cảnh không ít nhưng một đại cảnh giới như vậy ta cũng chưa từng gặp qua.

Tượng băng ngẫm nghĩ nói, bán thần với hoá thần có một lằn ranh lớn ngăn cách, nhưng người có thể khiến lực lượng chặm ngưỡng cách xa như vậy hắn chưa từng gặp.

- Đại ca, người còn nhớ Thao Sảng chứ??

- Thao Sảng tiểu tử này có liên quan sao??

- Thao Sảng này đã Nguyên Anh hậu kỳ băng hỏa xen lẫn uy lực cường đại trong cùng cấp độ.

- uhm! Đó là điều dễ hiểu linh lực đối nghịch ắt linh lực bạo phát uy lực cường đại.

- Vâng, có một Hắc giáp nhân không dùng linh lực đứng yên để cho Thao Sảng công kích, mà bản thân không có một chút hề hấn gì cuối cùng còn hút sạch đi băng hoả linh lực của Thao Sảnh vào thân mà vẫn không sao cả.

- Người này, rất thần bí và cường đại ah?? Người đệ muốn nói đến là người này sao??

- Vâng, thậm chí khi Thao Sảng sắp bước một chân hoàng tuyền, người này đã kéo hắn lại bằng cách truyền Mộc linh lực tiếp sinh lực cho hắn, người ấy nói rằng có thể chữa tận gốc bằng cách dùng băng linh căn hút đi di chứng và dùng mộc hệ tinh thuần tiếp thêm sinh lực.

- Đúng là cách hoàn chỉnh, nhưng băng linh căn đông vực khó kiếm ah.

- Người ấy nói, người ấy có băng linh căn kề thân.

- Oh! Vậy quả thật như vậy thì ta nên gặp một lần, trả đại giới không thành vấn đề.

- Vâng, ban đầu đệ cũng có ý định như vậy nhưng dường như người này không quá chú trọng điều đó, có vẻ như...

- Sao vậy?

- Người ấy muốn thu phục lòng người...

- hừ.. chuyện ấy không thể...dù ta có chết Vạn Tượng Các cũng không thể hiệu triệu vì một nhân loại.

Tiếng hừ lạnh từ tượng băng phát ra, dường như hắn với nhân loại khúc mắc không nhỏ, hoặc xưa nay yêu thú cấp độ cao khó mà bị nhân loại sai sử.

- Vấn đề này liên quan tới chuyện mà đệ nhắc đến ban đầu, chuyện Tượng Vương người ấy nói rằng có quen biết một Tượng Thú Cửu Ngà " thân như vách sắt thành đồng, tứ trụ rung chuyển đại địa "

- Tượng Thú Cửu Ngà??? " thân như vách sắt thành đồng, tứ trụ rung chuyển đại địa"??? Còn nói gì nữa không???

Tượng băng hơi rung động, Tượng thú cửu ngà là vị Tượng Vương trong truyền thuyết Tượng tộc từ xa xưa, độ chân thực không ai rõ nhưng cũng không lưu truyền ra bên ngoài sao nhân loại lại biết được???

- Đại ca, người ấy nói rằng không lâu nữa Tượng Vương sẽ xuất hiện ở Lam Nhiên này, Tượng Vương và những người ấy xuất hiện ở Lam Nhiên này vì một lời hiệu triệu.

Tượng Thạch nhớ lại từng chi tiết kể rành rọt cho tượng băng nghe.

- Tượng Vương sẽ tới đây?? Vì một lời hiệu triệu??? Người ấy ở đâu???

- Vâng, nam tử vượt ngưỡng Hoá thần trung kỳ với người ấy dường như đều biết Tượng Vương hơn nữa quan hệ dường như không cạn, họ là người Việt Tông.

- Việt Tông... Dường như có chút quen thuộc.

- Đại ca trước đệ có báo về một lượng yêu thú di chuyển tới tông môn Việt Tông này, dường như chúng theo lời sai sử của họ.

- ra vậy... Tuy số lượng không nhiều tu vi cũng không cao nhưng yêu thú mà lại theo nhân loại như vậy hẳn có điểm khác thường.

Tượng băng ngẫm nghĩ, quả là lần trước nhị đệ có nhắc tới với hắn chuyện này nhưng hắn không quá để ý chỉ nghĩ rằng đó là sự trùng hợp mà thôi! Nhưng giờ nghĩ lại hẳn có sự lạ.

- đại ca, chúng ta nên làm gì??

- chúng ta tới Việt Tông.. Đệ lùi lại chút.

- Vâng.

Tượng Thạch nghe lời đứng dậy lùi ra xa phía sau.

" cạch"

" cạch"

" cạch"

" rầm"

Tượng băng rung động dữ dội trên thân xuất hiện từng vết nứt, những vết nứt lớn dần kéo dài rồi nổ tung, những mảnh băng đá bắn tứ tung như những mũi băng thương cắm khắp vách.

Một lão giả xuất hiện trên thân có những vết nứt đã băng hoá, làn da nhăn nheo gầy xọp, tóc tai đã trắng xoá nhìn Tượng Thạch cười nói:

- Đã lâu đệ mới thấy ta, cảm giác tệ lắm phải không??

Tượng Thạch nhìn lão trước mắt này, mắt hơi ướt lệ..

- Đại ca, thời gian qua người đã khổ cực rồi!

- haizzz.... Đưa ta viên đan dược đây, rồi đệ trở về phân phó hạ nhân chút, mai đệ với ta tới Việt Tông coi sao.

- Vâng.

Tượng Thạch đưa lọ ngọc chưad Hồi Nhục Đan cho Đại ca rồi vội vàng rời đi.

Tượng Băng nhìn theo nhị đệ lẩm bẩm nói:

- Người khổ cực là các đệ mới đúng, Tượng Vương nếu quả thực là người tới Tượng tộc ta lại một lần nữa cất tiếng rồi!

Tượng Băng uống đan dược rồi đôi mắt nhắm nghiền, thân thể thêm chút sắc hồng trên da thịt, mái tóc bạc được điểm thêm chút sắc, Vạn Tượng các Tượng Thạch triệu tập chúng thú để phân phó nhân sự, huynh muội Tiểu Tam trở lại vui vẻ không thôi.