Đám người Hồ Tĩnh nhìn Chu Lạc Đan, Chu Lạc Đan cười cười, “Các ngươi cứ đi đi.”
Đám người này mới vội vàng rời đi, Chu Lạc Đan ra hiệu cho các đệ tử có thể đi xuống.
“Chu Phong, đứa nhỏ này theo ai học đan dược vậy, sao hắn lại có thể biết được đan phương đã thất truyền?”
“Nói thì rất dài, sư phụ còn nhớ rõ đoạn thời gian đệ tử luyện Linh Hư đan không…”
Chu Phong nói qua tình hình một chút.
Chu Lạc Đan cũng chậc chậc lấy làm kỳ lạ, “Thế giới to lớn, kẻ tài giỏi vô số, trước kia ếch ngồi đáy giếng, đứa nhỏ này quả thật thẳng tính.”
“Đúng vậy, từ nhỏ liền lấy việc gia nhập Thánh Đường làm mục tiêu, đối mặt khó khăn còn có thể kiên định, đổi lại kẻ khác chưa chắc làm được, nhưng hắn đôi khi cũng quá cố chấp, muốn làm kiếm tu. Ngài từng thấy người ba tháng có thể tu thành hỏa tứ phẩm chưa, đúng, thủ pháp hơi thô một chút, nhưng, phương diện này là đệ tử chỉ dạy một chút cơ sở, còn lại đều do cậu ta tự mình lĩnh ngộ. Ngũ hành đan, đệ tử chỉ cho là chút pháp thuật phù lục, còn chưa có dạy đâu!”
Chu Phong nói, Lư Vận đứng cạnh một câu cũng không nói nên lời.
“Ừ, ngươi làm rất tốt, không cần ép buộc, đúng là có kiên định chuyên chú mới có thể thành công, chúng ta hẳn là nên dẫn đường cho hắn.”
Chu Lạc Đan cũng liên tục gật đầu, Chu Phong làm đúng, không có lấy chức vị trưởng lão đi ép cậu ta, nếu không chỉ hoàn toàn ngược lại.
Nói tới đây Chu Lạc Đan cũng không nhịn được cảm thán, “Thánh Đường ta quảng chiêu nhân tài mới có ngày hôm nay, thời gian lâu rồi, mọi người cũng có chút lãng quên, khó cho đứa nhỏ này có tâm.”
Ai cũng thích người trung thành, từ nhỏ lập chí tiến vào Thánh Đường, Chu Lạc Đan thật sự động tâm thu đồ đệ rồi.
Lương Nguyên đứng cạnh đã không thể dùng hâm mộ ghen tị oán hận để biểu đạt tâm tình mình, đám khói nhẹ bốc lên cũng đủ che khuất bầu trời rồi.
“Lão Lôi này, đây là tiêu chuẩn Lôi Quang Đường các người a, thật là, ha ha ha.” Ngô Pháp Thiên không kiêng nể gì cười to.
Đường Uy đứng bên sắc mặt lù lù, loại trình độ này cũng dám lấy ra bày, thật là không biết chữ xấu viết như nào.
Đám người Hồ Tĩnh thật cẩn thận đứng bên người hai vị tổ sư, Ngô Pháp Thiên được xưng là vui giận thất thường, mà Lôi Đình lại là người tính tình nóng nảy, bọn họ không dễ hầu hạ như Chu tổ sư, lại còn có tên Đường Uy châm ngòi thổi gió ở bên nữa chứ.
“Đám binh khí đó coi như có thể thông qua, chẳng qua chỉ là được thông qua thôi.” Ngô Pháp Thiên chỉ vào binh khí Tác Minh rèn nói.
Đường Uy khẽ mỉm cười, “Hồi bẩm sư tổ, Tác Minh trước kia là đệ tử Hoành Sơn Đường, căn cứ nguyên tắc trợ giúp huynh đệ đường, sau đó cậu ấy chuyển tới Lôi Quang Đường.”
Ngô Pháp Thiên cười to, “Ta đã nói rồi mà, lão Lôi, chậc chậc, lão làm tổ sư thật không xứng chức a, ta đã nói rồi, lão đừng có cả ngày chỉ biết tu đến tu đi như thế, thân là tổ sư Thánh Đường phải biết quan tâm các đệ tử một chút, nhìn Linh Ẩn Đường của ta đi, nhân tài lớp lớp.”
Luận bối phận, Lôi Đình là sư huynh của Ngô Pháp Thiên, bị sư đệ dạy cho cách làm người, lấy tính tình Lôi Đức còn không bùng nổ, nhưng hôm nay cũng không trách được, Lôi tổ sư hứng lên làm văn nhân.
“Ngô sư đệ, không cần lấy chênh lệch tổng thể, bất luận một đường nào trình độ đều không đồng đều, Linh Ẩn Đường các ngươi chẳng lẽ đều là trình độ của Lý Thiên Nhất sao, ồ, hình như Lý Thiên Nhất không có quan hệ gì với ngươi.”
Lôi Đình cười tủm tỉm nói, “Tác Minh, mang hết đồ đi ra, cho Ngô tổ sư của các ngươi chỉ bảo chỉ bảo, cơ hội hiếm có đó.”
Tác Minh các đám sư huynh đệ vội vàng mang đồ ra, một đám bày ra đó, lúc này người Lôi Quang Đường càng ngày càng nhiều, Chu tổ sư đi vào còn chưa đi ra, lại có hai vị nữa tới, đây là sao vậy, ngay cái Lôi Quang Đường rách nát này dù có trát cả đám phấn cũng vẫn hoàn xấu thôi!
“Vậy ta không khách khí nữa.” Ngô Pháp Thiên thầm nghĩ, ngươi đây chính là tự tìm mắng, nếu khó chịu, hắn sẽ không coi trời bằng vung.
Sau đó Ngô Pháp Thiên bắt đầu phê bình như mưa rền gió dữ, một bên còn có tên Đường Uy thêm mắm thêm muối nữa, đương nhiên đôi khi Đường Uy không muốn nói, nhưng Ngô Pháp Thiên hỏi tới, lại không thể không nói, hiện giờ hắn vừa vui vẻ vừa đau khổ, mặt nào nhiều hơn chỉ có hắn rõ nhất.
Ngô Pháp Thiên nói cái gì, Lôi Đình đều gật đầu, bởi vì Ngô Pháp Thiên nói hoàn toàn đúng, có vấn đề muốn che giấu cũng không được.
Ngô Pháp Thiên thấy được một thanh kiếm, tay đã nâng cao lên, đây là hình thức mở đầu phê bình của hắn. Đường Uy đứng cạnh thầm nghĩ dù sao đắc tội cũng đã đắc tội rồi, nếu có thể mượn cơ hội này dựa vào gốc đại thụ này cũng là đáng, đi ra lăn lộn, làm sao có chỗ không đắc tội với người được.
Đường Uy là kẻ biết nhìn thời cơ, một khi đã quyết định chiến đội sẽ không hề do dự, không đợi Ngô Pháp Thiên mở miệng, “Sư tổ, thanh kiếm này quá rách nát, chỉ nhìn qua bề ngoài đã thấy không đủ tư cách, tạo hình thô ráp, người rèn vừa nhìn qua chính là một tên gà mờ, lại nhìn màu sắc, một chút phản ứng nguyên lực cũng không có, kiếm tu dùng kiếm, dù thế nào cũng phải có phản ứng nguyên lực, loại trình độ này thể tu đều không dùng được.”
Đường Uy hiểu nhất chính là gió chiều nào theo chiều đó, hiện giờ Ngô tổ sư hiển nhiên chiếm thượng phong, hơn nữa bên trong lục đại tổ sư, Lôi Đình có thế lực yếu nhất, cơ hội hiếm có để bày ra giá trị bản thân.
Bốp…
Đường Uy bị Ngô Pháp Thiên tát một cái bay ra ngoài, lăn vài vòng trên đất mới dừng lại được, Đường Uy ngơ ngẩn không biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Nói thêm một chữ nữa ta liền phế ngươi!”
Ngô Pháp Thiên thật cẩn thận nâng kiếm lên, tổ sư đại nhân không ngờ lại đang chấn động trước đám đông.
“Không thể nào, sao có thể…”
Ngô Pháp Thiên lẩm bẩm nói.
“Ngô tiểu tư, kêu không thể nào gì thế, ha ha, tất cả đều có thể xảy ra, ngươi không có cái mệnh đó, chính là không có cái mệnh đó!”
Lôi Đình sắc bén nói, nhìn bộ dáng Ngô Pháp Thiên so với ăn một bữa tiệc lớn còn thích hơn.
“Được, ngươi lão bất tử này, ta đã nói sao ngươi có thể bỗng nhiên đột phá bình cảnh, tiền bối người đâu, người đâu!”
Ngô Pháp Thiên điên cuồng hét lên.
“Tiểu tử, đừng ầm ĩ, ngay trước mặt nhiều đệ tử như vậy, ngươi không sợ mất mặt sao!”
“Đừng có vòng vo với ta, biết cái gì thì nói mau, thiếu một chữ, lão tử lấy lửa thiêu cái ổ chó của ngươi!”
Ngô Pháp Thiên vội a, không vội cũng không được.
Lôi Đình phát cáu?
Lúc này Lôi tổ sư ôn hòa giống hệt như một thân sĩ, “Ngô sư đệ, có thể nói chuyện như vậy với sư huynh sao, muốn nghe sao, gọi một tiếng sư huynh trước, nếu không thì khỏi bàn nữa!”
Ngô Pháp Thiên và Lôi Đình cùng một tính khí, năm đó khi xuất đạo không ai chịu nhường ai cả, đấu nhiều năm như vậy, Ngô Pháp Thiên khi nào từng nhận thua, khí thế hai người cứ thế đã bành trướng lên.
Tổ sư động thủ, các đệ tử chưa từng được thấy qua.
Nhưng lúc này không ngờ Ngô Pháp Thiên lại cố nhịn xuống, cắn răng nanh cộp cộp vang, “Lôi – sư – huynh, ngươi tốt nhất là nên biết, nếu không…”
“Ha ha, sư đệ, không cần khách khí như vậy, kẻ làm sư huynh sao có thể nhỏ nhen như thế, yên tâm đi, Tác Minh, chủ nhân rèn thanh kiếm này đâu?”
Lôi Đình nói.
Tác Minh vội vàng khom người, “Vương Mãnh sư huynh hình như đi ra ngoài rồi, có cần đệ tử lập tức đi tìm?”
“Tiểu tử này tên Vương Mãnh, hay, hay, rất hay, nghe tên đã thấy có khí phách rồi!” Khuôn mặt già của Lôi Đình cười đến như hoa nở, thật nhiều năm còn không thích thú như vậy.
“Tác Minh, ngươi nói thanh kiếm này là của người tên Vương Mãnh rèn, là ngươi tận mắt nhìn thấy?”
Ngô Pháp Thiên nói, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.