Đối mặt với trêu đùa của Vương Mãnh, Tác Minh cuối cùng cũng hiện ra nụ cười đã lâu không thấy.
“Đưa thanh kiếm cho ta.”
Tác Minh đưa thanh kiếm qua, những thứ khác, Vương Mãnh không dám bình luận, nhưng nếu là luận về kiếm. Cho dù là Vọng Thiên cũng phải đứng một bên nhìn.
“Lão Đại, ta tính toán này này trong hội Bách Bảo Đường sẽ trưng bày kiếm chùy, … của Lâm thị hệ liệt.”
“Tốt lắm, để ta thử xem.” Cầm lấy thanh kiếm, Vương Mãnh cũng có chút ngứa tay.
Nhất thông bách thông (ý nói thông một đường thì thông cả trăm đường), tuy rằng hắn không phải là thể tu, nhưng đã em qua Lâm Ưng, lại có kiến giải về kiếm không người nào bì kịp.
Tác Minh ngẩn người, lùi lại một chút, cho Vương Mãnh xuống tay. Vương Mãnh bắt đầu gõ leng keng thùng thùng. Lực lượng của kiếm tu vận dụng không dễ dàng giống như thể tu, tuy nhiên trong quá trình này Vương Mãnh cũng không có vấn đề gì cả. Nhìn thanh kiếm đang biến hình từng chút một trong tay mình, cảm giác trưởng thành thật kỳ diệu, giống như lúc hắn luyện đan vậy.
Tác Minh ở bên cạnh nhìn, không thể không nói, khả năng của lão đại là thần bí khó lường. Nhưng rèn vũ khí hắn lại không tinh thông, đươnh nhiên thân là kiếm tu cũng không có biện pháp, rèn vũ khí phải chú ý liên tục. Chỉ có thể tu mới có thể trực tiếp phát ra lực lượng, mà kiếm tu dùng nguyên lực kéo dài lực lượng, hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Tác Minh nhìn không ra, Vương Mãnh lại hoàn toàn tiến vào cảnh giới vô ngã, chuyên tâm hưởng thụ quá trình kiếm sinh ra đời. Càng như thế này hắn càng hoài niệm “Bất Ngữ” (kiếm tên Bất Ngư: xem chương1). Nếu nói cái gì làm hắn không thể dứt bỏ được ở kiếp trước thì chỉ có Bất Ngữ kiếm, thậm chí tới tới bây giờ hắn thà dùng một thanh đoạn kiếm chứ không dùng kiếm nào khác.
Một thanh kiếm mộc mạc sinh ra trong tay Vương Mãnh. Nói như thế nào cũng có hơi chút cảm giác của Bất Ngữ kiếm, tuy kém quá nhiều, nhưng quả thực khiến Vương Mãnh phải hoài niệm.
Nhẹ nhàng gõ một cái, trường kiếm phát ra tiếng kêu to trong trẻo, hơi hơi lắc đầu: “Thanh kiếm này … liều lưu lại đi.”
Đây cũng coi như là một phần hoài niệm của hắn với Lâm Ưng, ở trong Bình Phúc Binh Khí phô vài ngày nhưng hắn thực sự rất vui vẻ.
Tác Minh trịnh trọng gật đầu, bất kể kiếm được tạo ra thế nào, thì vẫn có một loại tôn kính.
Thời gian tiếp theo, Lôi Quang Đường xưa nay náo nhiệt chưa từng có. Gần như mỗi người đều chuẩn bị tác phẩm biểu diễn tại nhà. Tất cả để điều chỉnh trạng thái của mình tới tốt nhất cũng hao hết tâm tư rồi.
Tác Minh chuẩn bị mười tám loại vũ khí giống như ở nhà họ Lâm. Dh đã nghiên cứu phù lục trận, nội tình cũng không thể so được với các đường khác. Trên phương diện này, Chu Khiêm miệng thì nói không chịu xuất lực, nhưng cũng gia công lại Bạo Liệt Hỏa Phù của mình một chút… md thì mỗi ngày trang điểm cách ăn mặc cho “Tiểu Khả Ái!”, đẹp như tên, hình tượng xuất chúng.
Chuyện này mọi người chỉ có thể tỏ vẻ trầm mặc, bất kể Xích Hống ăn mặc như thế nào cũng không thể thay đổi được ấn tượng trong lòng người khác. Cũng chỉ có Điềm Nhi mới khờ dại như vậy thôi.
Trương Tiểu Giang còn lại chạy tới chạy lui, đây cũng khá phù hợp với hắn. Trên cơ bản, Lôi Quang Đường hắn đã thuộc lòng đường đi nước bước rồi, quan hệ từ trên xuống dưới đều thông cả.
So sánh lại, Vương Mãnh còn phải đi Đan Đỉnh đưa tin, luyện đan cho mình, nhị phẩm đan dược khó khăn lớn hơn một chút.
Đương nhiên Vương Mãnh ở trong Đan Đỉnh các cũng không phải luyện đan là chính, mà hắn phát hiện ra đan hỏa dường như có thể xúc động thiên địa khóa linh trận. Tuy rằng dao động rất nhỏ, nhưng khiến cho Vương Mãnh tìm thấy một khả năng.
Đan hỏa là luyện hỏa, có thể ngoại luyện, có thể nội luyện. Vương Mãnh biết luyện tới đỉnh cấp tam muội chân hỏa, có thể phá bách tà, tương đối lợi hại. Tất cả các đạo pháp kỳ thực đều có thể chuyển thành lực công kích.
Luyện đan rất nhiều, Vương Mãnh ngay lúc dùng đan hỏa thử xúc động thiên địa khóa linh trận. Thiên địa khóa linh trận tuy rằng là quái vật lớn, nhưng cũng không phải không gì phá nổi.
Đan hỏa điển hình là cường công, Vương Mãnh cũng lười đổi địa phương, ngay trong đan phòng tu hành “Vô trung sinh hỏa thuật!”. Đây là pháp thuật sơ cấp tu luyện đan hỏa. Trần Hải Quảng cũng không biết Vương Mãnh làm gì ở bên trong, đôi khi muốn chỉ điểm cái gì đó, nhưng đối phương cũng không có ý tứ hỏi cái gì. Người ta không muốn hỏi, đương nhiên cũng phải nhịn.
Một ngày chấm dứt, Vương Mãnh xuất quan, nhìn thấy Trần Hải Quảng chờ ở bên ngoài: “Trần sư huynh có việc gì vậy?”
Trần Hải Quảng chỉ ra sắc trời bên ngoài nói: “Ngươi là người cuối cùng, Vương sư đệ rất cố gắng a. Ngươi là kiếm tu đi, chẳng lẽ muốn đổi nghề?”
Vương Mãnh khẽ mỉm cười nói: “Chỗ nào có thể, chỉ là cố một chút, luyện chế một vài đan dược.”
“Thì ra là thế, tuy rằng ta luyện đan bản lĩnh bình thường. Nhưng cũng có đan hỏa tam phẩm, nếu như có gì muốn hỏi cũng không cần phải khách khí: “Trần Hải Quang trên mặt xuất hiện tự hào, tam phẩm đan hỏa ở Lôi Quang Đường cũng không gặp nhiều.
“Đa tạ Vương sư huynh, ta không khách khí.” Vương Mãnh chắp tay, mấy ngày nay vị Trần sư huynh này vẫn hỗ trợ, mở ra không ít cửa sau.
“Lần này biểu diện tại đại hội, chúng ta cũng muốn các phân đường khác chứng kiến nội tình và thực lực của Lôi Quang đường chúng ta.”
Trần Hải Quảng nắm chặt tay, hiện tại lòng tin của hắn tăng nhanh. Hắn hận đại hội Bách Bảo đường lập tức mở ra.
Hiện tại chỉnh thể Lôi Quang Đường bị vây trong một loại trạng thái phi thường sinh động. Nhưng nói như thế nào thì nói, tin tưởng cũng tốt, nhưng chênh lệch thực lực vẫn là rất rõ ràng.
Chỉ mong có thể chống đỡ qua lần đả kích này.
Vương Mãnh trong thời gian này nhiệm vụ là công phá mệnh ngân mười ba tầng. Bạo Dẫn quyết và Bồi Nguyên công phối hợp với nhau rất thuần thục.
Đối với hội Bách Bảo đường lần này, coi trọng không chỉ có riêng một mình Lôi Quang Đường. Những phân đường khác muốn đọ sức một lần ở hội Bách Bảo đường cũng sẽ không chút yếu thế.
Đạo Quang Đường là đệ nhất phân đường của Thánh Đường, nhân tài đông đúc, bọn họ ở phương diện nào cũng không chịu thua. Bất kể kiếm, đan, phù, thậm chí là pháp khí, bọn họ đều triển lãm ra. Đây cũng là đạo lý cứng rắn, hội Bách Bảo Đường là các trưởng lão không nhúng tay vào. Ít nhất là không nhúng tay vào một cách quang minh, đây là đệ tử đọ sức với nhau.
“Lần này hội Bách Bảo đường, vài vị sư tổ có khả năng tới, cho nên ta không có hy vọng nhìn thấy bất luận cái gì ngoài ý muốn. Đạo Quang Đường nhất định là tốt nhất.”
Đây là một hội nghị nhỏ của Đạo Quang Đường. Triệu Quảng cũng ngồi ở dưới cùng, hắn có thể nhanh chóng sát nhập vào trung tâm của Đạo Quang Đường. Triệu Quảng không phải chỉ có hậu trường mà thực lực cũng thực sự có tài.
Đạo Quang Đường Hải nạp bách xuyên, bất kể là người tới từ đâu đi nữa, chỉ cần ngươi có bản lĩnh liền cho ngươi cơ hội.
“Đại sư huynh, xin yên tâm, bất kể phương diện nào, Đạo Quang đường chúng ta đều là hạng nhất. Lần này cũng chuẩn bị rất đầy đủ, nếu các tổ sư muốn tới xem, chúng ta sẽ không lưu tình. Chúng ta cho các phân đường khác tăng thêm kiến thức.”
Công Tôn Vô Tình thản nhiên nói, đây là nhân vật số hai của Đạo Quang Đường.
“Lần này Triệu sư đệ tới làm chúng ta có đầy đủ thực lực, ở phương diện luyện khí, chúng ta nhất định có thể chiến thắng Hỏa Vân đường.”
Nói chuyện chính là một nữ kiếm tu trẻ tuổi, nghe thanh âm, hiển nhiên là có chút ý tứ với Triệu Quảng.
Chỉ tiếc, trong vòng tròn này, làm như vậy, nàng rất dễ bị loại bỏ.
“Ừ, có Triệu sư đệ ở đây, Hỏa Vân đường đã mất đi vinh quang.”
Công Tôn Vô Tình nói, đưa tay lên đầu cài lại cái mũ. Triệu Quảng xuất thân từ Triệu gia, nếu không được pháp khí tốt, liền mất thể diện rồi.
Triệu Quảng ôn hòa cười nói: “Tự nhiên toàn lực ứng phó!”
Hắn lại không ngốc, đương nhiên sẽ không lập quân lệnh trạng. Hơn nữa làm sao không biết tâm tự của đám người này, phàm là đệ tử Triệu gia đều là bảo khí, nhưng chỉ có người đầu óc ngu ngốc mới bày ra ở hội Bách Bảo đường. Cho dù là thắng những phân đường khác cũng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho các vị tổ sư. Đây là một vấn đề khó, nhưng cũng không vây khốn được hắn.