Thánh Đường

Chương 67: Bão nổi




Cách bọn họ không xa, ít nhát có ba sóng người đang nhìn chằm chằm, có một chút không phải là nhìn về phía bảo vật. So sánh với việc nhìn chằm chằm vào Ô Mộc Tinh, nhìn người tu hành có vẻ có lợi ích thực tế hơn.

“Cửu Thiên Hỏa Loan à, linh thú như thế này, trên người cô bé thủy linh linh này khẳng định có chuẩn bị.”

“Ha ha, đó là tất nhiên, chỉ có điều không biết thực lực thế nào!”

“Xem hình dáng thì nha đầu kia nhiều lắm mười hai mười ba tuổi. Cho dù là kỳ tài ngút trời thì năng lực như thế nào?”

“Chỉ sợ có hơi chút bối cảnh, làm là có thể làm, tuy nhiên phải sạch sẽ lưu loát, hiện tại không quá thích hợp.”

“Nha, ít nhất có hai đám người coi trọng dê béo này nha!”

“Làm sao bây giờ?”

“Yên lặng chờ xem biến!”

Thể tu nói chuyện lộ ra vẻ âm độc, có vẻ như có chuyện bí mật không thể nói ra.

Càng tới gần Vụ Linh Sơn, người tu hành càng nhiều, đều đề phòng lẫn nhau. Đại khái chỉ có ba người Vương Mãnh là giống như tới ngắm cảnh.

Ăn ngon, uống được, ngủ ngon.

“Vương đại ca, ngày mai chúng ta cùng nhau lên núi đi, nhìn bảo khí bộ dạng ngút trời, Ô Mộc Tinh cho dù không đủ ngàn năm, cũng rất đáng quý.”

Triệu Lăng Huyên nói, dù sao xuất thân là đại gia, nhãn lực vẫn là tương đối đi.

Vương Mãnh gật gật đầu nói: “Ô Mộc Tinh có chút tác dụng với ta, nếu có cơ hội lấy được thì là tốt nhất. Tuy nhiên cũng không cần phải cưỡng cầu, hôm nay mọi người ở cùng một liều trại đi.”

Hiển nhiên Vương Mãnh có chút ám chỉ. Triệu Lăng Huyên nháy mắt mấy cái, nhưng trong ánh mắt không có chút sợ hãi nào cả.

Tài không lộ ra ngoài, linh thú cũng vậy, đệ tử trẻ tuổi có được linh thú tương đương với việc nói cho người khác mình rất giàu có. Tuy nhiên bởi vì bộ dạng thanh tú của Triệu Lăng Huyên đã khiến cho không ít ma tu chú ý rồi.

“Cô bé này không tồi, ta muốn, Lệ Lệ bảo bối, lần này ngươi giới thiệu mặt hàng cho ta, đúng là cực phẩm trong cực phẩm nha.”

Một ma tu bộ dạng văn sĩ trung niên đứng ở xa xa nói.

“Sư thúc, nha đầu kia sợ rằng có bối cảnh.”

“Ha ha, ta nghe nói Thánh Đường Triệu gia hơn mười năm trước được một chích Cửu Thiên Hỏa Loan. Nha đầu kia đại khái là người Triệu gia đi. Nhưng nữ nhân ta xem trúng liệu có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay ta được sao, Triệu gia thì thế nào!”

Chương Đạo Nho thản nhiên nói, cô bé này là cực phẩm hiếm thấy, cách xa như vậy cũng có thể cảm giác được linh khí thuần khiết của nàng, còn có hương thơm của nguyên âm, loại nữ nhân Thánh Tu này đối với hắn cực kỳ bổ.

“Sư thúc anh minh, Vạn Ma giáo chúng ta sớm muộn gì cũng siêu việt Ma Tâm Tông. Đả kích Thánh Đường chính là cơ hội tạo uy tín, sư thúc, ngươi thực đáng làm chưởng giáo.” Trình Lệ Lệ vội vàng vuốt mông ngựa (nịnh bợ).

Chương Đạo Nho cười ngạo nghễ, nhìn sắc trời một chút, còn cần phải chờ trời tối.

Tuy rằng Chương Đạo Nho không e ngại Thánh Đường, nhưng nếu ra tay với vãn bối, cũng không thể giữa ban ngày ban mặt được. Được tiểu nha đầu này, công lực của hắn sẽ tiến nhanh gấp bội.

Trước cơ hội công lực tăng trưởng, họa sát thân còn không sợ, thì sợ chi bối cảnh.

Đêm dài, trong rừng cây chỉ có tiếng dã thú kêu lên, có vẻ càng thêm âm trầm. Một đám mây u ám bao lấy ánh trăng, bóng ma cũng bao phủ lấy liều trại của ba người Vương Mãnh.

Cửu Thiên Hỏa Loan lông mao toàn thân dựng lên, một ngọn lửa oanh ra ngoài. Nhưng giống như đụng phải cái lá chắn vô hình, ngọn lửa tản ra, không cách nào đột phá được.

Phạm vi hơn mười trượng đều bị một trận pháp màu xám bao phủ. Chương Đạo Nho và Trình Lệ Lệ đi vào.

Ba người Vương Mãnh cũng vọt tới: “Yêu phụ ngươi quả nhiên là âm hồn bất tán.”

Tác Minh nhấc búa lên quát.

“Làm Thánh Tu thì có gì vui, theo tỷ tỷ thưởng thụ nhân sinh tươi đẹp còn hơn nhiều.” Trình Lệ Lệ gãi tay, lộ ra nụ cười tự cho là quyến rũ mê người.

Chương Đạo Nho có vẻ khá là bình tĩnh, khẽ mỉm cười nói: “Tiểu muội muội ta thấy ngươi tư chất không tầm thường, không bằng làm đồ nhi của ta, thế nào, ta sẽ đối với ngươi rất tốt!”

Lúc này Chương Đạo Nho có vẻ tiên phong đạo cốt, rất có phong phạm của cao nhân.

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta thành người một nhà cũng tốt.”

Triệu Lăng Huyên ánh mắt lộ ra một tia mê man nói: “Được… cái đầu ngươi, xem kiếm!”

Tinh quang chợt lóe, phi kiếm trong tay, kiếm khí lăng lệ hướng tới Chu Đạo Nho, đồng thời Tác Minh cũng mang theo búa đập thẳng tới Trình Lệ Lệ.

Đồng thời Hỏa Loan cũng đánh tới, Chương Đạo Nho vẫn bình tĩnh thong dong như cũ nói: “Ha ha, tiểu nha đầu, công phu không tồi, ta ngày càng thích rồi.”

Trình Lệ Lên bên cạnh cũng dùng hỏa phù bao lấy Tác Minh, nguyên lực ưu thế là tuyệt đối. Đồng dạng là hỏa phù, Trình Lệ Lệ có thể lợi hại hơn Chu Khiêm nhiều, trực tiếp ngăn chặn công kích của Tác Minh.

Về phần Vương Mãnh, một mệnh ngân mười một, mười hai tầng, ở trước mặt bọn họ mà nói giống như trẻ con vậy.

Mà Vương Mãnh cũng không nóng nảy, đứng một bên xem náo nhiệt.

Triệu Lăng Huyên ghét nhất chính là hạng người dâm tà, tức giận tới đánh liên tục. Lần trước gặp phải Phong Lôi Minh Mãng chịu thiệt lớn, lần này nàng đã rút kinh nghiệm mang theo đầy đủ pháp bảo rồi.

Thánh Đường Triệu gia là gì?

Pháp bảo chi vương!

Kim quang chói mắt, một viên cầu màu vàng được ném ra ngoài, không ngừng truy kích tới Chương Đạo Nho. Đồng thời Hỏa Loan cũng phun lửa đánh tới. Mà trình độ của Triệu Lăng Huyên cũng không kém, nguyên lực mười tám tầng, kỳ thực có thể tiếu ngạo Thánh Đường rồi. Kiếm pháp của nàng cũng tương đối tinh tế.

“Xem Linh tê kiếm pháp của ta!”

Đánh rắn phải đánh dập đầu, rốt cuộc Triệu Lăng Huyên cũng có cơ hội phát huy, nàng tận hết sức lực, giết dâm tặc.

Mà Chương Đạo Nho càng nhìn càng thấy yêu, nha đầu này tư chất quả thực hiếm thấy. Loại lô đỉnh thế này tất có thể tiểu viên mãn rồi, xuống tay càng lúc càng có chừng mực, sợ làm đối phương bị thương. Hỏa Loan tuy rằng hung mãnh, nhưng loại linh thú này vẫn không thể làm Chương Đạo Nho bị thương được.

Mặt khác, tình huống của Tác Minh cũng không lạc quan lắm. Trình Lệ Lệ kinh nghiệm thực chiến rất phong phú. Hỏa phù của nàng không ngừng tiêu hao thể lực của Tác Minh, tốc độ công kích của Tác Minh ngày càng chậm.

Triệu Lăng Huyên càng đánh càng không được, đối phương là muốn bắt sống nàng.

“Tiểu Linh, đại chiêu!”

Ngọn lửa của Cửu Thiên Hỏa Loan đột nhiên rút lui, một tiếng ngân dài, hóa thành một đạo hỏa cầu đúng tới Chương Đạo Nho.

Chương Đạo Nho khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm, cùng với pháp quyết, một tầm phù lục được đánh ra ngoài --- hàng yêu phục ma khốn thú trận.

Lập tức Cửu Thiên Hỏa Loan bị cản lại, Cửu Thiên Hỏa Loan liều mạng giãy dụa, mỗi một lần tấn công khốn thú trận đều lay động, nhưng không có cách nào cứu viện cả.

“Tiểu nha đầu, có chiêu gì cứ việc dùng ra đi, vi sư cho ngươi thấy vi sư lợi hại thế nào.”

Triệu Lăng Huyên lần này mang theo không ít pháp bảo mà mình có thể sử dụng được. Nhưng uy lực quá yếu, đối mặt với Chương Đạo Nho nguyên lực bốn mươi hai tầng thua xa.

“Không còn gì thì cùng vi sư đi thôi.”

Chương Đạo Nho hướng tới Triệu Lăng Huyên, đổi thành bình thường, gặp được linh thú như Hỏa Loan sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Cho dù là không thể phục tùng, nhưng lấy nội đan cũng tốt, nhưng lần này bắt được cô bé này cũng là đủ rồi.

“Bảo bối, cùng tỷ tỷ đi thôi.”

Chương Đạo Nho tính toán thời gian, cũng không thể chơi tiếp được, lực lượng trận pháp của hắn đang giảm xuống.

Chương Đạo Nho hai mắt lóe ra hào quang kỳ dị nói: “Ngoan nào, đi cùng vi sư thôi.”

Triệu Lăng Huyên liều mạng giãy dụa, bản mạng thần kiếm trong tay đã run rẩy, ông ông tác hưởng nhắc nhở chủ nhân.

Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh truyền tới.

Một tiếng hừ lạnh phổ thông rơi vào trong tai Chương Đạo Nho và Trình Lệ Lệ giống như tiếng sấm vậy. Nhất là Chương Đạo Nho vừa đi tới liền phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như người chết.

“Ai!”