Thánh Đường

Chương 65: Đùa giỡn thục nữ




“Ha ha, gặp nhau là có duyên, ta đang muốn chế tạo hai cái búa cho tiểu tử Tác Minh này. Không bằng đánh thêm cho ngươi một thanh kiếm, cái khác không nói, tay nghề rèn binh khí của Lâm thúc ngươi không phải là chém gió mà thành. Thông Minh thành này cũng không kiếm được nhà thứ hai nào đâu!”

Lâm Ưng tự hào nói.

“Trình độ của Lâm thúc khá tốt, ta đã có kiếm rồi, cũng không cần nữa!” Vương Mãnh nói, kiếm đối với hắn mà nói chỉ cần thông qua là sử dụng được. Trong lòng hắn chỉ có một thanh kiếm, còn lại không cần.

“Tiểu tử còn khách khí với ta sao, lấy ra ta nhìn xem.” Lâm Ưng hào sảng nói.

Lâm Ưng sau khi hoàn thành nguyên lực ba mươi tầng liền rời khỏi Thánh Đường, xem như nhập thế tu hành. Hiện tại hắn đã cắm rễ ở Thông Minh thành, nhưng vẫn như cũ kế thừa lòng dũng cảm và nhiệt tình của đệ tử Thánh Đường.

Vương Mãnh bất đắc dĩ đem đoạn kiếm của mình ra.

Lâm Ưng tiếp nhận kiếm, ánh mắt tỏa sáng nhẹ nhàng sờ soạng Đoạn Nhận rồi nói: “Kiếm tốt nha, đáng tiếc, rất đáng tiếc, người rèn thực lực cực mạnh, nhưng dường như không hài lòng với thanh kiếm này, cuối cùng trở thành tàn kiếm.”

Vương Mãnh cười cười thu hồi Đoạn Nhận nói: “Lâm thúc, ta lấy nó để luyện công.”

Lâm Ưng lắc đầu, hắn tự nghĩ bản thân mình trình độ mặc dù cao, nhưng so với người rèn chuôi Đoạn Nhận này có chênh lệch cực lớn, cho nên cũng không miễn cưỡng.

Có thể là do có người thưởng thức bên cạnh mà Lâm Ưng rèn cũng tương đối hăng say. Thỉnh thoảng hai người cũng tán gẫu vài câu.

Đại khái mất năm ngày, chùy trái đã được làm tốt rồi, cái này làm cho Tác Minh đứng bên cạnh hai mắt tỏa ra kim quang.

“Tiểu tử, thử xem có thuận tay không?”

Tác Minh cầm lấy cây búa múa may vài cái nói: “Lâm thúc, quá sung sướng rồi, ta có cảm giác muốn đại sát tứ phương rồi.”

“Ha ha, chờ các ngươi trở về, chùy phải cũng thành công rồi. Nhớ rõ, đi ra bên ngoài, phải cẩn thận. Các ngươi chủ yếu xem náo nhiệt là được rồi, được thêm kiến thức cũng được.”

Lâm Ưng dặn dò nói.

Tác Minh gật đầu, Vụ Linh Sơn nghe nói có bảo quang xuất hiện. Hình như là ngàn năm Ô Mộc Tinh xuất hiện, đây đúng là thứ Vương Mãnh muốn tìm.

Căn cứ vào miêu tả, Vương Mãnh phán đoán có thể là năm trăm năm đã là không tồi rồi. Tuy nhiên đối với Vương Mãnh hiện tại chỉ cần như vậy là đủ.

Ô Mộc Tinh ngàn năm đối với ngũ hành chủ mộc tương đối trọng yếu. Nó có thể khiến cho người tu hành làm ít được nhiều, tầng hai mươi trở nên, nhất định phải trọng ngũ hành. Người như Lý Thiên Nhất có thế gia hậu thuẫn, từ nhỏ đã bắt đầu trọng ngũ hành, có năng lực như vậy cũng là bình thường.

Cái tin tức Ô Mộc Tinh ngàn năm xuất hiện lan truyền rất nhanh, dẫn tới vô số người tu hành. Bất kể là người ngũ hành chủ mộc hay không cũng tới, dù sao nó là bảo bối, có thể tới tay không thiệt chút nào. Hơn nữa vật này dùng để trao đổi khẳng định cũng nhận được cái mình muốn.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc hai người xuất phát, phát hiện người tu hành trên đường cũng nhiều hơn. Hiển nhiên tất cả mọi người đạt được tin tức, phàm là linh vật xuất hiện đều có hiện tượng khác thường xảy ra. Đây là không giấu diếm được người, chẳng qua tự bằng bản lĩnh của mình mà chiếm đoạt thôi.

Thế giới người tu hành cũng có quy củ, tỷ như Ô Mộc Tinh mấy ngàn năm này, người cướp đoạt hẳn là ở dưới tầng năm mươi.Nếu là người trên năm mươi tầng mà ra tay, liền không biết xấu hổ rồi, sẽ bị người khác xem thường. Ngươi đoạt cơm của đệ tử người khác, những lão nhân gia đình người ta cũng không lý nào ngồi yên không làm gì.

Chủ lực cướp đoạt là trên dưới bốn mươi tầng, cướp đoạt bảo vật, trọng yếu nhất không phải là thực lực mà là ý nghĩ, sau đó chính là vậnmay. Dưới bốn mươi tầng trừ vận khí chỉ sợ là tới xem náo nhiệt mà thôi.

Tất cả mọi người đều ôm thái độ tới xem thử, trời biết vật may có rơi xuống đầu mình hay không. Chỉ có một số ít là có chỗ dựa vững chắc, còn lại đại đa số mọi người mong muốn vào vận may của mình thôi.

Con đường tu hành là một cái cầu độc mộc, thích người sinh tồn, không ai hiểu rõ điều này hơn so với Vương Mãnh.

“Lão Đại, những người kia thật mạnh à, khó trách mọi người đều nói sau hai mươi tầng đi ra lịch lãm khá tốt!”

Tác Minh dọc theo đường đi như lâm đại địch, thận trọng, khiến cho Vương Mãnh dở khóc dở cười, nói hắn cũng không nghe.

“Vừa rồi có một nữ ma tu nhìn chúng ta hồi lâu, lão đại, ngươi nói nàng có thể mai phục chúng ta ở trước không? Xem ra nguyên lực của nàng ta vượt quá hai mươi tầng rồi.”

Còn chưa đi được bao lâu, Tác Minh đã thần kinh hề hề nói.

Rầm…

“Thằng ngốc này, ta sao không biết ngươi thích nói nhiều như vậy nhỉ. Không phải thái dương bổ âm là tiểu đạo, trong nữ tu cũng chiếm một số ít, hơn nữa hai người chúng ta cũng có gì mà thái bổ đâu?”

“Lão đại, ta cũng không biết tại sao vậy, vừa ra ngoài đã khẩn trương…”

Tác Minh gãi đầu, hơi chút ngượng ngùng.

“Được rồi, được rồi, đừng ngốc nữa, cẩn thận khiến cho người khác để ý hai chúng ta.”

“Có đạo lý, có đạo lý, ta phải hung một chút.”

Tác Minh lại đóng giả trạng thái khi ở Hoành Sơn Đường, khả năng lo lắng sẽ giảm đi một chút.

Vương Mãnh chỉ có thể nói, tên này là đại ngốc.

“Hai vị công tử, tiểu nữ từ trên đường cô đơn, có muốn đồng hành không?” Một thanh âm quyến rũ vang lên, nghethấy thanh âm này xương cốt cũng có chút ngứa ngáy.

Trong lúc nói chuyện, một nữ nhân vài phần tư sắc toàn thân hắc y đã đuổi theo tới.

Quần áo xẻ tà rất lớn, lộ ra một mảnh tuyết trắng, bên trong, mặt hàng cũng rất phóng khoáng.

Loại nữ nhân này Vương Mãnh xem ra không khác gì tảng đá ven đường. Không ngờ chính là, Tác Minh cũng nhìn như tảng đá ven đường luôn: “Không được, ngươi rất xấu!”

Tác Minh quyết định thật nhanh nói, một câu nói thiếu chút nữa làm cho hắc y nữ tử ngã lăn ra, bước chân từ từ chậm lại. Mà Vương Mãnh và Tác Minh lại thúc dục thần hành phù gia tốc chạy đi.

“Ngươi thực cảm thấy nàng ta xấu sao?”

“Đúng vậy, ngươi xem nàng ta ngực lớn như vậy, mặt dài như vậy, giống xà yêu thì đúng hơn, đây không phải là xấu sao?”

Tác Minh nói giống như là một chuyện hoàn toàn chính đáng vậy.

Vương Mãnh không nói gì, người này cũng là sống lâu trong thế giới của chính mình rồi. Lại nói, tiểu Tú tuy rằng là phàm nhân, nhưng so ra còn có vài phần linh khí hơn nữ nhân này.

Từng người tu hành đều có một loại khí tràng của riêng mình, có đục ngầu, có bình thường, có linh động, có khí phách. Người vừa rồi vô cùng đục ngầu, sa đọa tới cực kỳ tệ hại rồi.

“Lão đại, người đàn bà kia đuổi sau chúng ta, chúng ta chạy hay không?”

“Chạy cái gì, nàng ta không phải chủ nợ.” Vương Mãnh cười nói.

“Hai thằng nhóc phía trước đứng lại cho lão nương.”

Khi nói chuyện, mấy đạo hỏa phù oanh tới phía trước hai người, là Phù Tu rồi.

Xoay tròn một cái thật phiêu dật, hắc y nữ tử ma tu đứng trước mặt hai người.

Trình Lệ Lệ cũng là một nữ ma đầu có danh tiếng ở Thông Minh giới này, xuất sư Vạn Ma giáo, thiện dụng thái dương bổ âm. Tuy nhiên tới cấp bậc này của nàng cũng không phải nam nhân nào cũng thái bổ cả. Cho dù là kém nhất cũng phải dưới cấp bậc tổ sư, ít nhất cũng phải là một trưởng lão. Hai tiểu tử này nàng làm quái gì có hứng thú, lần này đi về phía này cũng là vì Ô Mộc Tinh ngàn năm. Trên đường gặp hai tiểu tử này, không biết thế nào lại có cảm giác rất kỳ diệu.

Trình Lệ Lệ đánh giá hai người, hai cái gà mờ, nguyên lực dao động rất thấp, cũng dám ra đây giúp vui. Trên mặt nàng lộ ra nụ cười quyến rũ, nhưng hai mắt giống như phóng điện vậy.

Phàm là người tu hành thái dương bổ âm đều có kỹ thuật quyến rũ rất hiệu quả. Đối phó cao thủ không được, nhưng đối phó với loại đệ tử tuổi trẻ khí huyết phương cương này thì dễ dàng thôi.

Nhưng Trình Lệ Lệ lần này lại bị lật thuyền trong mương rồi. Thể tu cường tráng kia không ngờ lộ ra thần sắc chán ghét nàng, mà một người khác lại hoàn toàn không có phản ứng gì… đây là hai nam nhân sao?

Tác Minh đương nhiên chán ghét, kỹ thuật quyến rũ vốn là bản năng của nàng. Tác Minh vốn đã ghét hiện tại càng ghét hơn, còn kém một chút là đập búa liền.

“Vị… cô nương này, có gì chỉ giáo?” Vương Mãnh cười cười, hắn cũng không biết thế giới Tiểu Thiên này dùng từ gì để xưng hô trong trường hợp này.