TĐường Uy hừ lạnh một tiếng bỏ lại một câu, Tác Minh nằm trên mặt đất sợ hãi vô cùng, đây là muốn đuổi hắn ra khỏi Hoành Sơn Đường sao. Trước kia đắc tội nhiều người như vậy, một khi biết hắn không còn bảo hộ của Hoành Sơn Đường, còn không giẫm nát hắn?
Nhưng thanh âm cầu xin tha thứ ra miệng cũng chỉ thành tiếng hừ hừ. Thân Đồ phất tay, mấy đệ tử Hoành Sơn Đường đem Tác Minh ra ngoài.
Thân Đồ cũng biết chuyện ngày hôm nay phải có người chịu trách nhiệm. Nếu không phải là Tác Minh thì là hắn, tổn thất lớn như vậy, ai cũng không có tâm tình tốt.
Trước đó hắn cũng điều tra rồi, nhưng không nghĩ tới mấy con thiêu thân này lại mạnh như vậy, tại sao có thể chứ?
Hắn nghĩ cũng không biết vì sao, ai cũng không rõ, nhưng Lôi Quang Đường đúng là có cơ hội chuyển cơ rồi.
Mà trên đường trở về, mọi người lớn tiếng vui cười hoan hô. Hoành Sơn Đường không ra cái gì, Trương mập mạp một đường cũng không nhàn rỗi, miêu tả lại một lần như thật. Cái khác không nói, Trương mập mạp tận mắt nhìn thấy, cho nên Trương mập mạp kể loại đúng là có thêm màu sắc thần kỳ rồi.
“Số lượng linh thạch nhiều như thế này dùng sao đây?” Trương mập mạp nói, hắn chưa từng giàu có như vậy.
“Chia …a”
Chu Khiêm trên Cầu Cầu suy yếu nói.
“A, Chu sư huynh ngươi tỉnh rồi, ha ha, ngươi bỏ lỡ dịp hay rồi, chúng ta thắng!”
Mã Điềm Nhi vui vẻ nói, dọc đường đi nàng và Trương mập mạp sôi động nhất.
Chu Khiêm đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng nằm xuống, nhìn lên không trung, nha, có thể thắng sao, chẳng lẽ ông trời thực sự có mắt?
“Chia là phải chia rồi, tuy nhiên ta có mấy ý tưởng. Thiết lập phương pháp thưởng cho Lôi Quang Đường, khiến cho đệ tử ưu tú của Lôi Quang Đường càng được thêm nhiều trợ giúp.”
Vương Mãnh nói.
“Đúng vậy, ta sao không nghĩ ra nhỉ, ta tán thành.” Mã Điềm Nhi lập tức giơ tay ủng hộ.
“Chủ ý này không tồi, nhưng số linh thạch này cũng có thể giải quyết được tình trạng khẩn cấp hiện giờ, thậm chí có thể thu thêm được một vài đệ tử của phân đường khác.” Hồ Tĩnh gật đầu nói.
Trương mập mạp và Chu Khiêm ngơ ngác nhìn nhau, ba phiếu sao?
Nhiều linh thạch như vậy sao không chia đều vậy!
“Tất cả mọi người có công lao lớn lại vất vả, mỗi người hai khối linh thạch trung phẩn, 20 hạ phẩm linh thạch. Còn lại đều giao cho Hồ Tĩnh xử lýđi, linh thạch thứ này chỉ là phụ trợ, không thể ỷ lại được. Nó giống như trình tự của mệnh ngân vậy, chỉ là một nhân tố, không thể quyết định thắng bại. Hôm nay chúng ta đã chứng minh điểm này rồi đấy.
Vương Mãnh khẽ mỉm cười, lần chiến đấu này khiến cho hắn có chút hoài niệm cuộc sống dĩ vãng, có lẽ đã tới thời điểm đi ra ngoài một chuyến rồi.
Đám người Vương Mãnh tốc độ đi rất nhanh, tuy rằng nói là Thánh Đường, nhưng dù sao mang ngọc có tội. Nhiều linh thạch như vậy nếu chẳng may bị cướp vậy muốn khóc rồi. Tuy nhiên dọc đường đi quả thật hữu kinh vô hiểm.
Bởi vì thương thế của Chu Khiêm, mọi người cũng không dám đi quá nhanh. Bọn họ chưa về tới, tin tức Lôi Quang Đường thắng ở đường chiến trước Hoành sơn Đường đã truyền đi khắp chín phân đường Thánh Đường.
Lúc này Lôi Quang Đường vẫn là còn là tuần tự nhi tiến, trong Lôi Quang Các Liễu Mi và các vị sư tỷ đang tán gẫu, Lôi Quang Đường cứ như vậy thì làm sao chứ?
Ngẫu nhiên có một vài người tới mua đồ vật này nọ rồi cũng bước đi. Chỉ có điều tất cả hơi lo lắng cho tiểu nha đầu Mã Điềm Nhi kia, cũng không biết làm sao mà lại coi trọng tên Vương Mãnh kia còn đi theo tới đường chiến nữa. Thua thì không sao, chỉ mong đừng có xảy ra chuyện gì khác.
“Sư tỷ, sư sư tỷ, lớn, chuyện lớn!”
“Tiểu Kết Ba, đừng nóng vội, trước hết bình tĩnh lại nào, trời có sụp xuống cũng không tới phiên Lôi Quang Đường chúng ta đỡ.” Liễu Mi ưỡn ngực, đã không có chuyện gì khiến cho nàng phải giật mình rồi, bộ ngực lớn cũng không tốt lắm, mệt.
Tiểu Kết Ba nuốt nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên nói: “Thắng!”
“Thắng, cái gì thắng, không phải là ngươi với Cung Thanh Thanh chơi cờ thắng chứ.”
“Không ~~ là! Chúng ta thắng Hoành Sơn Đường!” Tiểu Kết Ba lớn tiếng nói, kích động quá không ngờ thành nói thông thuận.
“Ồ, thắng Hoành Sơn Đường… ngươi nói là đường chiến??” Bộ ngực lớn của Liễu Mi đột nhiên run lên, tương đối đồ sộ.
Tiểu Kết Ba liều mạng gật đầu.
Liễu Mi ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, tiếng huyên náo đang rộn rã?
“Thật hay giả đây, Lôi Quang Đường thắng?”
“Hàng thật giá thật nha, 40 trung phẩm linh thạch, 400 hạ phẩm linh thạch. Ta ngất, Lôi Quang đường thành phú hào siêu cấp rồi, con mẹ nó giàu thật.”
“Ta nhìn thấy tiểu mập mạp mang linh thạch xuống, nước miếng muốn chảy ra rồi.”
“Nha, nhiều linh thạch như vậy có thể trải xuống giường nằm rồi.”
Trương Lương cũng đã đưa tin tức của mình tiêu thụ ra bên ngoài từ trước. Tin tức, càng đúng lúc càng có giá trị, hơn nữa phân tích và phán đoán của hắn so với lời đồn thêm mắm thêm muối bên ngoài thì có giá trị hơn nhiều lắm.
Chẳng qua bên phía Linh Ẩn Đường và Phi Phượng Đường thì lại thiếu một phần thu vào. Nhưng có thể nhìn thấy Dương Dĩnh sư tỷ coi như là đáng giá rồi. Vương Mãnh này cũng là một nhân vật, ngay cả Dương Dĩnh sư tỷ mời cũng cự tuyệt, thật không biết có phải hắn dùng lạt mềm buộc chặt không? Hay thực sự là không quan tâm.
Nhưng hiện tại có thể xác định được, người Lý Thiên Nhất muốn tìm chính là hắn, Vương Mãnh.
Trước mắt mà xem, tầng thứ mệnh ngân của người này ở trên dưới mười tầng. Nhưng có khả năng là che dấu đi rồi, bằng không cũng không thể sử dụng được thân pháp mạnh mẽ như vậy. Dựa vào thân pháp có thể khiến cho lực lượng của đối phương tự cắn trả lại mình, cảnh giới đã tới cao siêu rồi. Lôi Quang Đường không ngờ còn cất dấu nhân vật này.
Hồ Tĩnh kia cũng khó lường, người xinh đẹp như vậy, lại có thể sử dụng phù lục trận tổ hợp nước lửa. Bằng vào cái này cũng đủ nổi danh toàn Thánh Đường.
Mã Điềm Nhi, người Mã gia, cũng ở Lôi Quang Đường, hơn nữa còn xuất lực. Chậc chậc, Mã gia đây là quất vào mặt Triệu gia một cái nha, kỳ quái chính là, lấy Mã gia “âm hiểm giả dối!” sao tự nhiên lại bộc lộ thân phận đây?
Chu Khiêm và tiểu mập mạp kia cũng không tồi, nhưng phóng nhãn toàn bộ Thánh Đường cũng chỉ có thể tính là không tồi mà thôi. Chỉ có điều trình độ này đối với Lôi Quang Đường mà nói, cũng có chút cao không thể với tới rồi.
Tại sao có thể như vậy?
Trương Lương nghĩ lại tình báo và phán đoán của mình với Lôi Quang Đường, thực sự tương phản quá lớn.
Tuy nhiên cho dù là như vậy, Hoành Sơn Đường cũng không nên thua trận đường chiến này. Nguyên nhân chính là do sơ suất khinh địch, không chuẩn bị sẵn sàng, đại khái ngay cả một nửa thực lực cũng không phát huy ra.
Cái này gọi là lật thuyền trong mương đi.
Trương Lương xuất ra một cuốn sách, chỉnh lý đánh giá lại thực lực của Lôi Quang Đường và Hoành Sơn Đường một lần nữa. Hắn thích phân tích, thích cảm giác rõ như lòng bàn tay.
Tin tức này rơi vào lỗ tai Triệu Quảng, Triệu Quảng hoài nghi có phải lỗ tai mình có vấn đề hay không.
Thắng?
Sau khi hắn đi rồi, Lôi Quang Đường không ngờ lại thắng được Hoành Sơn Đường, quả thực đánh mặt hắn mà.
Trong mắt hắn Lôi Quang Đường thà đi xuống dốc hơn nữa, lúc này mới thể hiện sự tồn tại của hắn, mà hiện giờ…
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được đệ tử Đạo Quang Đường chung quanh nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái. Điều này làm cho Triệu Quảng phi thường không thoải mái, nhưng lại không thể nào nghĩ ra được.
Đám người Vương Mãnh lúc trở về Lôi Quang Đường đã bị đệ tử Lôi Quang Đường hoan nghênh long trọng. Vương Mãnh bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện, Lôi Quang Đường hóa ra có nhiều người như vậy.
Bất luận một phân đường nào nhân số cũng không ít, chỉ có điều nhìn vào lực ngưng tụ, Lôi Quang Đường lực ngưng tụ quá kém. Mà lần này không ngờ thắng lợi, khiến cho rất nhiều người tò mò ra xem náo nhiệt.
Vương Mãnh ra hiệu một cái cho Trương mập mạp, Trương mập mạp khoa trương mở cái túi càn không, xếp linh thạch thành một đống trước mặt tất cả mọi người. Ánh mắt của đệ tử lôi Quang Đường còn mãnh liệt hơn đệ tử Hoành Sơn Đường gấp trăm lần, cảm giác như muốn hòa tan tất cả linh thạch vậy.