“Chu sư huynh, dựa vào ngươi rồi!”
“Đúng vậy, Chu sư huynh, cho bọn họ biết mặt đi!”
“Lão Chu xử lý bọn họ!”
“Tranh thủ khởi đầu tốt đẹp!”
Đám người Vương Mãnh tin tưởng tràn đầy, hơn nữa Trương mập mạp hồn nhiên không biết sợ hãi là thế nào.
“Cố hết sức, cố hết sức!”
Chu Khiêm nói, trong lòng tính toán phải thua thế nào mà không thể mất mặt, lại không bị thương, ôi, tội vạ gì chứ.
Thân Đồ đi tới giữa sân, cùng với làn sóng hoan hô của Hoành Sơn Đường, Thân Đồ xuất ra vũ khí của hắn, rìu chiến to lớn.
Thể tu đem nguyên lực hóa thành lực lượng và lực phòng ngự mạnh mẽ, đơn giản mà thô bạo, nhưng thực dụng vô cùng.
Thấy Thân Đồ lên sàn đấu, Chu Khiêm cũng biết, chỉ có mình và hắn có mệnh ngân không khác nhau lắm. Duỗi một đầu đao, co một đầu đao, lên đi, ai bảo mình là sư huynh chứ.
Chu Khiêm lên võ đài, Trương mập mạp cũng giống như đạn nhảy lên nói: “Chu sư huynh, đánh hắn đánh hắn.”
Hồ Tĩnh thì lại tương đối thận trọng, trước khi tới đây nàng đã sưu tầm qua tư liệu của Hoành Sơn Đường. An bài của Hoành Sơn Đường không ngoài dự liệu của nàng. Đường Uy quả nhiên là không muốn hạ thể diện, khiến đám người Thân Đồ ra mặt, nhưng đội hình vẫn là khổng lồ như cũ.
Hoành Sơn Đường lấy thể tu là chính, trong hoàn cảnh thể diện rạng rỡ này bọn họ cũng không sợ bị nhằm vào. Đương nhiên cũng không cho rằng Lôi Quang Đường có năng lực đánh lại bọn họ, cho nên vẫn bài bố năm thể tu như trước.
Chu Khiêm cũng lên đài, vẻ mặt tươi cười: “Khụ khụ, Thân sư huynh, lại thấy mặt rồi, thủ hạ lưu tình, luận bàn, luận bàn mà thôi.”
Đám đệ tử Hoành Sơn Đường lập tức cười cười, Lôi Quang Đường đại khái chỉ còn lại như vậy thôi.
Thân Đồ khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh, đây là địa bàn của hắn, lần trước tuy rằng diễn trò ở Lôi Quang Đường nhưng vẫn bị đánh cho mặt xám mày tro nên không thích chút nào. Người Hoành Sơn Đường chưa bao giờ hiểu một chữ nhẫn.
“Sát!”
Thân Đồ bạo rống một tiếng, cả người bùng nổ, giống như mãnh thú, rìu chiến thật lớn bám theo sát khí lăng lệ oanh hướng tới Chu Khiêm.
Chu Khiêm là một phù tu, làm sao có thể đối kháng chính diện được. Đối phương vừa mới khởi búa lao lên, hắn đã lùi về phía sau, trong tay phát ra liên tiếp hỏa cầu.
Thể tu chính là đem nguyên lực hóa thành lực lượng thuần túy, đơn giản mà nói chính là tu hành giống như một số loại yêu quái, chính là đem thân thể luyện thành mình đồng da sắt, lực lớn vô cùng. Di chuyển như gió, cũng không phải nói tốc độ Thể Tu chậm được, cự ly ngắn là tốc độ nhanh nhất, chỉ có điều ít biến hóa thôi, nhưng lúc ở cấp thấp, thể tu tương đối nổi tiếng.
Chu Khiêm hỏa phù một cái lại một cái oanh tiếp ra, Thân Đồ hoàn toàn không để ý, trực tiếp đuổi giết. Rìu chiến của hắn bị bám theo một mảnh gió rít, mà Chu Khiêm chật vật chạy trốn, chung quanh tiếng cười vang lên.
Người của Linh Ẩn Đường và Phi Phượng Đường trong mắt cũng mang theo một tia trêu tức. Bọn họ cũng không giống như người Hoành Sơn Đường cười nhạo khoa trương như vậy, nhưng đệ tử Lôi Quang Đường thực lực kém, kinh nghiệm kém, lá gan cũng nhỏ, quả thực làm mất mặt Thánh Đường.
Trương mập mạp và Mã Điềm Nhi thanh âm cổ vũ cũng yếu xuống, thanh âm vốn nhỏ, lại nhìn cục diện này, thật sự là không hô nổi nữa.
Chu Khiêm đâu thèm để ý, hắn chỉ toàn lực ứng phó trận chiến này. Đường chiến cũng không phải hắn đồng ý nha, để ý chuyện này làm rắm gì.
Lại một chuỗi hỏa phù ném ra ngoài, Thân Đồ cũng có chút phiền, rìu chiến chém ngang, trực tiếp đánh tới. Lực lượng mênh mông bùng nổ, trực tiếp đánh tan hỏa phù.
“Rác rưởi, ăn ta một búa!”
Bạo rống một tiếng, phát lực tới trước mặt Chu Khiêm. Mà lúc này Chu Khiêm đã sớm chuẩn bị Bạo Liệt Hỏa Phù, đột nhiên oanh ra.
Cơ hội coi như là tốt, thể tu công kích tạo hình lõm, trong nháy mắt tấn công sơ hở tạo ra là rất lớn. Không ít người Hoành Sơn Đường biết rõ điểm này, đương nhiên người nắm bắt được cũng không nhiều lắm, nhưng Chu Khiêm là một trong số đó.
Bạo Liệt hỏa Phù mang theo thanh âm rít vang oanh thẳng lên người Thân Đường. Chu Khiêm tính toán muốn chắn đối phương một chút rồi nhận thua cho xong việc. Bản thân hắn cố gắng hết sức rồi, coi như cũng có cố gắng.
Nhưng kế hoạch lại không bằng biến hóa.
Ánh mắt của Thân Đồ lộ ra một tia châm chọc, người của Lôi Quang Đường đầu óc thật khờ dại. Hắn đường đường là nhân vật số 2 của Hoành Sơn Đường, làm sao lại sợ hỏa phù rách nát.
Rống~~~
Hắn nghênh tiếp Bạo Liệt Hỏa Phù từ chính diện lao tới, rống to một tiếng, thanh âm như lôi bạo ầm ầm đánh về phía Bạo Liệt Hỏa Phù. Bạo Liệt Hỏa Phù còn chưa kịp tới trước mặt Thân Đồ đã trực tiếp bùng nổ. Mà Thân Đồ đã hiện ra trước mặt Chu Khiêm đang trợn mắt há mồm, rìu chiến chém xuống.
Chu Khiêm cả người mồ hôi lạnh, nháy mắt bùng lên, rầm…
“Ta nhận thua.” Chu Khiêm vội vàng xua tay, nơi này là luận bàn không phải là muốn mệnh chứ.
Đệ tử Hoành Sơn Đường hô lớn như sóng thần, hô sát sát sát…
Trương mập mạp nóng nảy, đường chiến sao có thể giết ngươi nha.
Vương Mãnh kéo Trương mập mạp lại, lắc đầu.
“Nhận thua cái con mẹ ngươi, đánh ta hai lần, một câu nhận thua liền xong sao, ăn ta mấy búa rồi tính, sát!”
Thân Đồ cầm búa đuổi giết Chu Khiêm, Chu Khiêm tránh né tránh phải, vội vàng xua tay nói: “Thân sư huynh, ta đánh không lại ngươi a, a!”
“Lão tử ghét nhất là phù tu, một đám ẻo lả chỉ biết ném giấy, mấy tên không có trứng, ai làm huynh đệ với đám rác rưởi các ngươi thật sự tám đời đen đủi!”
Thân Đồ nổi giận mắng, thể tu ghét nhất là phù tu, chỉ có loại nam nhân không có can đảm mới làm việc của nữ nhân này.
Rầm…
Chu Khiêm tránh thoát một búa của Thân Đồ, lại bị đá trúng một cước, lực lượng thật lớn đánh úp lại, trực tiếp bay ra xa mấy trượng.
Hoành Sơn Đường không có ý tứ dừng lại, chỉ cần không đánh chết, như thế nào mà chẳng được.
Linh Ẩn Đường và Phi Phượng Đường tuy rằng cảm thấy hơi quá, nhưng bọn họ dù sao cũng là khách nhân. Lý Thiên Nhất lẳng lặng nhìn Vương Mãnh, mà Vương Mãnh dường như cũng không tỏ vẻ gì cả.
Đối với Chu Khiêm mà nói, lúc này tốt nhất là nên quỳ rạp xuống mặt đất, khiến cho Thân Đồ đá mấy cái hết giận là xong rồi.
Nhưng lúc này Chu Khiêm lại chậm rãi đứng lên, xoa xoa máu ngoài miệng: “Đúng vậy, làm bạn với loại người như ta thật sự đúng là đen đủi tám đời!”
Lúc trước nếu hắn đồng ý đứng ra, Phùng Tiến có lẽ không bị đuổi khỏi Thánh Đường, ít nhất hắn cũng có thể cùng Phùng Tiến đi. Nhưng hắn lại tìm cho mình cái lý do báo thù để ở lại, co đầu giống như rùa đen vậy. Mãi tới hiện giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của Phùng Tiến khi rời đi năm đó.
“Lão Chu, đừng miễn cưỡng, không được cũng không sao!” Trương mập mạp hô lớn, thể diện tuy trọng yếu nhưng mệnh quan trọng hơn.
“Chu sư huynh, thôi đi, đừng chống đỡ.”Mã Điềm Nhi cũng kêu lên, lo lắng tới rối tinh rối mù.
Vương Mãnh và Hồ Tĩnh lại rất bình tĩnh.
Chu Khiêm tự giễu cười cười, loại người như hắn không ngờ còn có người quan tâm, hắn xứng sao?
Chu Khiêm trong tay hiện ra hai tấm Bạo Liệt Hỏa Phù, tuy tay ném lên không trung, sau đó lại thêm hai tấm, bốn tấm Bạo Liệt Hỏa Phù hiện ra trước ngực.
Thân Đồ dừng chân lại, nhưng Chu Khiêm không có dừng tay, hai tấm Bạo Liệt hỏa Phù lại bay ra.
Chu Khiêm khóe miệng nổi lên nụ cười khổ: “Có lẽ ta thật sự là rác rưởi, nhưng cho dù bị giẫm lên, cũng không tới phiên ngươi!”
Lại hai tấm hỏa phù, tám tấm Bạo Liệt Hỏa Phù lơ lửng bên người Chu Khiêm, lập tức Hoành Sơn Đường lặng ngắt như tờ.
Tiểu Nam Thiên Bát Quái Phù Lục Trận!