Thánh Đường

Chương 48: Kỳ thực tất cả chỉ là ngẫu nhiên




Ở Lôi Quang Đường này, Từ Hoảng là đầu lĩnh, cục diện trước mắt của Lôi Quang Đường hắn phải nhận hết trách nhiệm. Cho nên Từ Hoảng cũng phải một mình gánh chịu nhiệm vụ khai thác bí cảnh mới. Lần này đi trời mới biết có thể trở về được hay không, trước khi đi hắn liền nhớ tới Vương Mãnh.

Giống như lời Triệu Nhã đã nói, đưa một người không có năng lực tới thế giới Tiểu Thiên này, không phải là giúp hắn mà là hại hắn. Nhưng hôm nay thấy được Vương Mãnh, Từ Hoảng ngược lại có tin tưởng kiên định.

Người có lẽ không thể thắng thiên, nhưng cũng không phải là tùy ý bài bố thế nào cũng được, mấu chốt là phải không oán không hối hận!

Hắn, Từ Hoảng, không có gì phải hối hận cả.

Nhìn thấy Hồ Tĩnh và Trương mập mạp, hai người hiển nhiên càng cố gắng hơn hắn rồi. Hồ Tĩnh đã tu tới mười hai tầng, Trương mập mạp cũng tới mười một tầng rồi, rất rõ ràng tin tưởng được nâng cao rất nhiều.

Trong thời gian này, Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang đều chuyên tâm không lo nghĩ rồi. Hơn nữa được các trưởng lão chỉ điểm, quả nhiên là chiếm được cơ duyên từ trước tới nay chưa từng có, mỗi ngày đều tăng nhanh.

“Mãnh ca, ta hiện giờ cả người tràn đầy khí lực, đừng nói là Hoành Sơn đường, cho dù là Đạo Quang đường cũng bắn thủng mấy lỗ!”

Trương mập mạp nâng nâng cơ bắp của mình lên, nhất là kim ti thiết tuyến cung, lực công kích của hắn bay lên thẳng tắp. Một thanh cung tốt đối với cung tu phát huy ra hiệu quả rất nhiều, cũng khó trách Trương mập mạp tin tưởng tăng vọt.

“Trước thắng Hoành Sơn Đường đã rồi tính sau.” Hồ Tĩnh cười nói, nhìn tâm tình bình thản của nàng, hiển nhiên trong thời gian này thể ngộ càng nhiều.

Hoành Sơn Đường bức bách, kỳ thực đã chọc giận các trưởng lão rồi. Đám người kia mục hạ vô nhân đã vượt khỏi định mức rồi, quả thực, mấy trưởng lão không thể ngăn cản nhưng không ai lại ngăn cản việc mình đi chỉ đạo đệ tử của mình. Cũng không ai cấm sư phụ đưa cho đệ tử mình pháp bảo đi?

Việc làm của Hoành Sơn Đường tương đương với việc tặng đồ cho Trương Tiểu Giang và Hồ Tĩnh.

“Ha ha, ta có Kim Ti Thiết Tuyến Cung, hơn nửa Băng Hỏa Phù Lục của Tĩnh Tĩnh, tuyệt đối là đủ thủ hòa với bọn họ, ha ha.” Trương Tiểu Giang đắc ý nói: “Mãnh ca, Tiểu Tĩnh là thể chất thủy hỏa nghịch phản hiếm thấy bên trong ngũ hành, có thể sử dụng đồng thời hỏa phù cùng băng phách phù. Uy lực lại không mâu thuẫn với nhau, ha ha, lần này Hoành Sơn Đường không dễ chịu rồi.”

“Đừng nghe Trương mập mạp này chém gió, tuy rằng hơn một Băng Phách Phù cũng chỉ hơn một loại thủ đoạn công kích mà thôi.” Hồ Tĩnh cũng không có quá lạc quan, bình thường đối mặt với đối thủ hai loại lực công kích tương phản này sẽ khiến đối phương luống cuống tay chân, nhưng gặp được cao thủ thì không nhất định.

“Thủy hỏa bất dung à, tiểu Tĩnh nếu dung hợp hai loại lực lượng này một chỗ sẽ có bùng nổ. Lực lượng này là không gì sánh kịp, ngươi phải cẩn thận!”

Vương Mãnh kinh ngạc nói.

“Ha ha, ta ngũ hành thủy chúc hàm hỏa, cho nên lúc thôi phát nguyên lực, xung đột có thể chuyển hoán, không cần lo lắng.”

Hồ Tĩnh cười nói, Vương Mãnh là người thường cho nên mới nói như vậy, đương nhiên những người bình thường đều cảm thấy như vậy.

“Ồ, vậy ta an tâm rồi, tuy nhiên lực lượng kia có thể dùng để công kích mà nói thật là trâu bò đây, ha hả…”

Vương Mãnh cười nói.

“Sao có khả năng như vậy được, Mãnh ca, cho dù Tĩnh Tĩnh có thể chất đặc thù cũng không được, ngũ hành tương khắc là không thể thay đổi đấy.” Trương mập mạp rung đùi đắc ý nói, gần đây dưới sự dạy bảo của Vạn Tĩnh hắn tiến bộ rất nhiều.

Vương Mãnh cười cười mà không nói, Hồ Tĩnh bên cạnh lại thoáng có chút suy nghĩ.

“Nhìn thấy các ngươi tin tưởng tràn đầy ta cũng phải tăng sức thôi, cũng không thể làm mất mặt của Lôi Quang Đường được.”

“Mãnh ca, luận đánh nhau ai có thể so được với ngươi à!”

Sau khi ba người hàn huyên một chút, Vương Mãnh theo lệ thường đi gặp Mã Điềm Nhi, vị Mã sư muội này thật ra có chút nhàn nhã, không chút áp lực đại chiến gì cả. Đây cũng là nguyên nhân Vương Mãnh tìm nàng, cũng không để bụng phương diện chiến đấu của Mã Điềm Nhi. Tính cách nha đầu này khá hiền hòa, cho nàng đi góp đủ số là được, cũng không tính đưa nàng lên sàn đấu.

Tuy rằng như thế, dù sao người ta cũng hỗ trợ, Vương Mãnh hết lòng vì việc chung cũng không thể không làm gì. Thấy tâm tình của Mã Điềm Nhi cũng không chịu ảnh hưởng của đường chiến thì hắn rất yên tâm, nhưng vài vị sư tỷ thì nhìn thấy hắn như nhìn thấy kẻ thù vậy.

Đường chiến sắp tới, Trương Lương gần đây lực chú ý chủ yếu đặt lên trên người Lý Thiên Nhất. Trải qua nhiều mặt điều tra, người này không phải là nhỏ, khả năng còn lợi hại hơn so với lời đồn nữa. Hơn nữa Thánh Đường cửu kiệt cũng rất chú ý tới hắn, trên cơ bản tin tức phương diện thực lực của hắn có thể bán được cái giá không tồi. Những sư huynh sư tỷ này đều là nhà giàu, một chút lọt qua kẽ hở ngón tay cũng nhiều tiền hơn người khác nhiều.

Nếu nói gần đây có chuyện gì đặc biệt lớn thì cũng chính là thời điểm đường chiến của Hoành Sơn Đường và Lôi Quang Đường sắp tới. Lại nói tiếp, Hoành Sơn Đường đầu óc đúng là xấu xa, cùng Lôi Quang Đường mở đường chiến thắng thì thế nào, tuy nhiên Hoành Sơn Đường lưu manh quen rồi, đại khái cũng không cần quan tâm.

Chuyện này căn bản cũng không có gì đánh chú ý, Lôi Quang Đường còn có Triệu Quảng, vốn là Triệu gia muốn khiến cho Lôi Quang Đường quật khởi. Nhưng họ vẫn đánh giá cao năng lực của mình và tình trạng suy nhược của Lôi Quang Đường. Hiện tại Triệu Quảng vừa đi, Lôi Quang Đường này thành phế vật, ôi, ngay cả hắn cũng không có hứng thú, hơn nữa cũng không ai muốn tình báo của hắn về phương diện này.

Lúc này tước yêu hạ xuống, Trương Lương cầm tờ giấy, nhất thời ngây ngẩn cả người, gãi đầu, đây là…

Trương Lương hiện tại chính là buôn bán tin tức, hắn chỉ có một người nên năng lực có hạn, cho nên đã phát triển đệ tửu ở các phân đường, đương nhiên ngoại trừ Lôi Quang Đường không có bất luận giá trị gì. Hắn thuê người nào đương nhiên cũng phải có thù lao.

Tin tức này tới từ bên phía Linh Ẩn Đường, Lý Thiên Nhất, Minh Nhân cùng một thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất của Linh Ẩn Đường toàn lực xuất động… tới xem đường chiến của Hoành Sơn Đường và Lôi Quang Đường.

Trương Lương nhéo mặt mình, đùa gì vậy?

Sẽ không à, mình phát triển các tuyến đều tìm những người có nhiệt tình như mình cả, không thể có chuyện vui đùa như thế này.

Lý Thiên Nhất! Minh Nhân! Linh Ẩn tứ hổ! đều muốn đi nhìn xem một trận đường chiến nhàm chán nhất. Chuyện như vậy không phải mất đi thân phận của mình sao, bọn họ vì sao phải làm vậy, hướng về phía Hoành Sơn Đường sao?

Hoành Sơn Đường đám lưu manh này tác phong cũng không đáng xách dép cho Linh Ẩn Đường. Có lẽ đệ tử Linh Ẩn Đường không nhiều như Hoành Sơn Đường, nhưng lại đoàn kết hơn nhiều. Hơn nữa thêm Lý Thiên Nhất, chống lại Đạo Quang Đường cũng không khó.

Trương Lương biết rõ trong này cất dấu một âm mưu lớn nào, nhưng lại không tìm ra manh mối, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Lại là Lôi Quang Đường, ngẫm lại một thời gian ngắn trước đây, nhiệm vụ đứng hàng thứ bảy bị hoàn thành, chẳng lẽ…

…Trương Lương lập tức tự chế giễu bản thân mình, có phải có tấu xảo hay không, thực sự có chuyện như vậy sao? Lôi Quang đường?

Bản thân tin tức này đã có vấn đề, Trương Lương cũng không dám đảm đương. Nếu chẳng may bán đi, Lý Thiên Nhất lại không đi, đường chiến là trận ẩu đả trình độ thấp, vậy thì mất mặt quá.

Bỗng nhiên dung mạo tiên thiên của Dương Dĩnh sư tỷ hiện ra trong đầu. Người khác thì thôi, đương nhiên muốn tính tiền, nhưng Dương Dĩnh sư tỷ thì có thể miễn phí đưa tặng.

Cảm xúc mênh mông, Trương Lương lập tức chế tác một phong thư để tước yêu của mình lẳng lặng mang đi.

Trương Lương nuôi dưỡng hơn mười đầu tước yêu làm tín sứ. Hiện nay của cải càng nhiều, phải thay đổi toàn bộ đám tước yêu này thôi. Tước yêu tuy rằng xinh đẹp, giá cả lại thấp, nhưng tính an toàn kém, hơn nữa khá nát rồi. Khách hàng càng lúc càng lớn, dùng tước yêu cũng có chút hạ giá đi. Tỷ như truyền tin cho Dương Dĩnh sư tỷ, như thế nào cũng phải cấp bậc cao một chút. Trương Lương càng nghĩ càng thấy có lý, xem ra phải đi Ngự Thú Đường một chuyến, bên kia cũng có người của mình, giá thấp mua một con linh thú vẫn có hy vọng.